Lúc ăn cơm, Kiều An Sâm vẫn luôn lén nhìn Sơ Nhất, vẻ mặt cô quá mức bình thản, bình thản đến mức anh cảm thấy khác thường.
Bầu không khí vẫn vô cùng tự nhiên, Sơ Nhất gắp rau cho Tiểu Ngôn, Kiều An Sâm nói trẻ con nên ăn nhiều rau, Sơ Nhất dạy bảo Lê Ngôn.
"Chú nói đúng đấy."
"Vâng vâng ạ." Cậu bé gật đầu liên tục, gắp rau trong bát lên ăn, Sơ Nhất thỏa mãn mỉm cười.
Kiều An Sâm thấy vậy liền mỉm cười.
Nhưng lúc Lê Ngôn ngủ, không hiểu sao Kiều An Sâm lại cảm thấy sợ, anh suy nghĩ một chút rồi kéo Sơ Nhất lại, cho đến khi lồng ngực anh dán sát lên sống lưng của cô.
Sơ Nhất không giãy giụa, Kiều An Sâm buông lỏng tay một chút, vừa ôm cô vừa hỏi.
"Sơ Nhất, hôm nay em giận anh đúng không?"
"Không có." Sơ Nhất nói, bởi vì vùi vào trong chăn nên giọng nói có chút khó nghe.
Kiều An Sâm không tin, anh xác nhận lại lần nữa.
"Thật sao?"
"Nếu không thì sao?" Sơ Nhất đột nhiên đối mặt với anh, ánh mắt cô mở rất lớn, Kiều An Sâm nhất thời ngây ngẩn cả người, một lúc lâu không lên tiếng.
Nhìn anh như vậy, Sơ Nhất thở dài.
"Em biết công việc của anh rất bận, không thể đến được, em không trách anh."
"Anh xin lỗi" Kiều An Sâm ấp úng lên tiếng, Sơ Nhất nhắm mắt lại nói: "Ngủ thôi."
Kiều An Sâm do dự một chút mới dám cúi đầu hôn Sơ Nhất.
"Ngủ ngon."
Đợi Kiều An Sâm ngủ rồi, Sơ Nhất vô ý mím môi, trên môi dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ anh, cô thầm than một tiếng.
Tết Đoan Ngọ chỉ được nghỉ ba ngày, tính cả thứ bảy chủ nhật, Điền Uyển gọi điện thoại đến kêu hai người về nhà ăn bánh chưng.
Sơ Nhất đã đồng ý, sau khi thương lượng với Kiều An Sâm, anh không suy nghĩ nhiều liền quyết định đưa Lê Ngôn đi cùng luôn.
Không thể để cho cậu bé ở nhà một mình được, để cậu bé gặp gỡ nhiều người cũng rất tốt.
Bởi vì đã nói trước, nên khi bọn họ xuống xe, Điền Uyển và Kiều Phụ niềm nở chào đón Lê Ngôn, Lê Ngôn đã được Sơ Nhất dạy từ trước, lúc nhìn thấy vợ chồng Điền Uyển thì lên tiếng.
"Cháu chào ông bà."
"Ừ, ngoan quá!" Điền Uyển yêu thương sờ lên mặt cậu bé, bộ dáng lưu luyến không rời.
Vừa vào nhà, Lê Ngôn chỉ mới ngồi xuống ghế sopha đã thấy Điền Uyển cầm một đống đồ chơi đến, nào là bộ đồ ghép tranh, xếp hình, transformer, bởi vì biết rõ cậu bé đến nên bà mới cố ý mua, không chỉ có Lê Ngôn mà Sơ Nhất cũng có chút vừa mừng vừa lo.
"Cảm ơn bà." Lê Ngôn ôm đống đồ chơi vào trong ngực, vui vẻ nói cảm ơn, bờ môi cong lên giống hình trăng lưỡi liềm, lông mi dài khẽ chớp chớp.
Điền Uyển đè tay trước ngực.
"Chao ôi, bảo bối của bà, đứa bé này rất khiến người khác yêu thích."
Trong lúc ăn cơm trưa, Điền Uyển liên tục gắp rau vào trong bát cậu bé, chẳng mấy mà chất thành ngọn núi nhỏ, Sơ Nhất vội vàng khuyên ngăn.
"Mẹ, Tiểu Ngôn không ăn được nhiều như vậy đâu, đủ rồi mà mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!