Chương 27: (Vô Đề)

Sơ Nhất còn chưa kịp lên tiếng, bà Văn Phương đã mở miệng nói trước.

"Ôi chao, nhìn xem An Sâm thương con chưa kìa, còn cố ý đến đón con, mau đi đi."Bà cầm cái túi sách của cô lên, tư thế chuẩn bị tiễn cô ra ngoài.

Sơ Thiên ngồi bên cạnh hỏi han.

"An Sâm, ăn cơm chưa con?"

"Con ăn rồi ạ." Kiều An Sâm lễ phép trả lời, Sơ Thiên nghe vậy, sắc mặt quả nhiên dãn ra.

"Bình thường nên chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc nhiều quá." Ông vỗ bả vai Kiều An Sâm, Kiều An Sâm khéo léo gật đầu.

"Con sẽ chú ý, cảm ơn bố."

Sơ Thiên hài lòng mỉm cười, bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa thuận vui vẻ, Sơ Nhất không nhìn tiếp được nữa.

"Bố, chúng con đi đây."

"Đi đi, về cẩn thận." Hai người tiễn đôi vợ chồng trẻ đến cửa, Sơ Nhất vẫy tay tạm biệt bố mẹ.

"Lần sau con lại về thăm hai người."

"Được được được."Hai người nhìn vợ chồng đứng cùng nhau, vui vừng nói: "Lần sau nhớ bảo An Sâm đến ăn cơm."

Sơ Nhất không nói gì mà chỉ gật đầu qua loa, Kiều An Sâm lại đồng ý

Hai người im lặng đi tới chiếc xe đang đậu cách đó không xa.

Sơ Nhất lập tức dừng bước, lạnh nhạt nói: "Một mình anh đi thôi, em về nhà của em."

Kiều An Sâm đang chuẩn bị mở của xe thì ngừng lại, giọng nói lắp bắp hoàn toàn khác xa với khi nãy.

"Em... vẫn còn giận anh sao?"

Sơ Nhất buồn bực không lên tiếng, mím môi không trả lời.

Yên tĩnh một lát, đột nhiên Kiều An Sâm nịnh nọt nói: "Anh có mua đồ cho em."

"?" Ánh mắt Sơ Nhất hiện lên vẻ kinh ngạc, cô thấy Kiều An Sâm bước nhanh đến trước xe rồi mở cốp xe ra.

Một mảnh đỏ rực chói mắt suýt làm cô hoa mắt, Sơ Nhất cố gắng chớp mắt, sợ bản thân mình đang gặp ảo giác.

Trong cốp xe trước mặt chất đầy hoa hồng đỏ, bó thành hình trái tim, ở chính giữa trái tim dùng hoa hồng màu hồng ghép thành ba chữ.

Anh xin lỗi.

Bên cạnh rải rác một ít dải duy băng, bóng bay, bóng đèn nhỏ và bóng đèn nhấp nháy trên đỉnh đầu.

Bất ngờ có bấy nhiêu bất ngờ, muốn khoa trương có bấy nhiêu khoa trương.

Sơ Nhất sững sờ, lúc này không biết nên phản ứng như thế nào.

Kiều An Sâm thấp thỏm đánh giá cô, lúc thấy Sơ Nhất đứng im không nhúc nhích, anh cầm cái hộp được đóng gói đẹp đẽ đưa đến trước mặt Sơ Nhất.

"Cái này là quà anh mua tặng cho em."

Ánh mắt của Sơ Nhất chuyển sang hộp quà màu hồng nhạt hình trái tim trong tay anh, tiếp tục nhìn ngẩn người, cô âm thầm hít một hơi thật sâu.

"Anh nói đi, mấy cái này là sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!