Chương 16: (Vô Đề)

Hai người lặng lẽ ăn xong bữa tối, tiếp theo, Sơ Nhất mở tủ lạnh lấy bánh kem ra.

Kiều An Sâm ngạc nhiên một chút, lúc nhìn thấy người đàn ông trên bánh , anh bật cười.

"Đay là anh sao?" Anh tỉ mỉ quan sát, ngước mắt lên hỏi Sơ Nhất, đôi mắt sáng long lanh như một đứa trẻ, khiến trái tim cô trở nên mềm mại hơn.

Sơ Nhất gật đầu.

"Đúng vậy! Em phác thảo lại hình vẽ cho thợ làm bánh, có giống anh không?"

"Giống lắm!." Kiều An Sâm nói tiếp, "Trong lòng em, bộ dạng của anh là vậy sao?"

Kiều An Sâm nhìn người đàn ông mặc đồng phục trên bánh kem rồi lại nhìn cô, "Anh nghiêm túc vậy sao?"

Sơ Nhất hỏi lại, "Anh không phát hiện ra sao?"

"Được rồi." Kiều An Sâm buông tha cho cô.

Hai người thắp nến rồi tắt đèn, Sơ Nhất giục Kiều An Sâm cầu nguyện, anh ngắm mắt lại một chút rồi lại mở mắt ra.

Dưới ánh nến, gương mặt anh được nhuộm lên một tầng ánh sáng ấm áp, Kiều An Sâm nhìn cô, ánh mắt trở nên ấm áp.

"Đây là ước nguyện đầu tiên của anh khi trưởng thành."

"Cảm ơn em, Sơ Nhất."

Bánh kem rất ngon, ngọt mà không ngấy, có mùi sữa thoang thoảng, ngay cả người không thích ăn đồ ngọt như Kiều An Sâm ăn hết một miếng.

Sơ Nhất đem phần bánh còn thừa cất vào tủ lạnh, chiều mai cô muốn uống trà với bánh.

Tối qua Kiều An Sâm không ngủ ngon, điều kiện ở nông thôn có hạn, giường chiếu ẩm mốc, trời còn chưa sáng anh đã thức dậy.

Vừa nãy uống một ít rượu nên bây giờ đầu hơi đau, anh day day mắt.

Sơ Nhất đóng cửa tủ lạnh, thấy anh như vậy, cô nói.

"Anh đi tắm trước đi, em thu dọn bát đĩa và mấy thứ khác đã."

Kiều An Sâm suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên.

"Vậy em đừng làm muộn quá, bát đĩa để đó mai rửa cũng được."

"Được rồi, anh mau đi đi."

Sơ Nhất thu dọn phòng bếp và bàn ăn, cô đoán, có lẽ Kiều An Sâm đã tắm rửa xong rồi, cô cầm dấu món quà đã chuẩn bị ở sau lưng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Bên trong phòng hơi tối, Kiều An Sâm đang ngủ say ở trên giường, dường như vô cùng mệt mỏi.

Sơ Nhất thất vọng cắn môi dưới.

Cô đẩy cửa đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đem món quà trong tay đặt ở trên nóc tủ bên cạnh giường.

Khi Kiều An Sâm tỉnh lại, mặt trời đã chiếu lên sân thượng, cơn buồn ngủ dần tan biến.

Ký ức ngày hôm qua chợt hiện lên, Kiều An Sâm nghiêng đầu, Sơ Nhất vẫn đang ngủ say, anh nhìn cô một lát rồi vén chăn rời giường.

Lúc đeo dép, ánh mắt đã bị hộp quà màu tím trên tủ thu hút, Kiều An Sâm cầm lên xem, trên hộp quà dán một tờ giấy kèm theo dòng ghi chú.

Là chữ của Sơ Nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!