Edit + Beta: Heo
Bảy giờ sáng, Đinh Dĩ Nam đúng giờ tỉnh lại. Nhấn nút rèm điện cạnh giường, ánh nắng sáng sớm từ từ xuyên qua cửa sổ sát đất khổng lồ chiếu sáng cả gian phòng.
Lúc này, đài phun đã cài giờ giữa tiểu khu đã bắt đầu phun trào đầu tiên của một ngày mới, ánh sáng mặt trời chiếu vào quần thể từ hướng đông sẽ tương tác với sương nước từ đài phun tạo thành cầu vồng nhiều màu sắc.
Đinh Dĩ Nam đã nhìn thấy cầu vồng này lần đầu tiên khi tòa nhà chưa hoàn thành. Hoắc Chấp Tiêu thiết kế chính của dự án này, muốn có một đài phun nước nổi bật bên trong tiểu khu, chỉ cần trời đẹp, dậy sớm đi làm thì các chủ nhà đều có thể nhìn thấy cầu vồng.
Ban đầu ở nghe Hoắc Chấp Tiêu giải thích ý tưởng thiết kế cho khách hàng, Đinh Dĩ Nam đã nghĩ trong lòng: anh ta là một người kỳ quái gì mà có thể đưa ra ý tưởng cho phép mọi người ra ngoài và ngắm cầu vồng mỗi ngày?
Sau đó sự thực chứng minh Hoắc Chấp Tiêu cũng không phải có ý nghĩ kỳ lạ gì. Sau khi đài phun xây dựng thành công, Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu đi đến công trường quan sát thấy đài phun vận hành hiệu quả, lúc ánh nắng sáng sớm xuyên thấu đài phun nước, màu sắc rực rỡ cầu vồng đã xuất hiện một chút, đáy lòng Đinh Dĩ Nam đã bị chấn động.
Ban đầu Đinh Dĩ Nam đi đến văn phòng Cửu Sơn nhận lời mời công việc này, cũng không phải là bởi vì đối tác chuyên môn, cũng không phải bản thân cậu cảm thấy hứng thú đối với thiết kế kiến trúc.
Chỉ là gần đến thời điểm tốt nghiệp, trưởng khoa đăng lại cuộc trò chuyện giữa Hoắc Huân và thầy trong nhóm WeChat, nói là cần thiết có một phụ tá riêng, chuyển chính thức thì tiền lương có thể đạt đến 20 ngàn trở lên.
Lý do tại sao sinh viên từ các trường danh tiếng không lo lắng về việc tìm kiếm việc làm phần lớn là bởi vì các sinh viên năm cuối từ mọi tầng lớp xã hội luôn quen với việc trở lại trường cũ của họ để tuyển dụng. Thấy lương cao, Đinh Dĩ Nam nộp hồ sơ với tâm lý thử sức rồi xin vào làm việc ở Văn phòng Cửu Sơn.
Nhưng mãi đến tận đến khi cậu nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu chế tạo cầu vồng, cậu mới chính thức thích cái nghề này.
Sau đó Hoắc Chấp Tiêu mua nhà ở tiểu khu này, Đinh Dĩ Nam đã theo dõi toàn bộ quá trình cải tạo và hiểu sâu hơn về ngành này.
Tiểu khu này cũng được săn đón vì thiết kế cầu vồng độc đáo, và giá nhà ở luôn ở mức trần của khu vực này.
Đến phòng khách mở nhạc cổ điển, sau đó vào bếp mặc tạp dề vào, Đinh Dĩ Nam chính thức bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trước đây, Đinh Dĩ Nam luôn giải quyết bữa sáng tại một quán bún gần tiểu khu, nhưng hôm nay là một hoàn cảnh đặc biệt và cậu phải chia sẻ riêng.
Từ nhỏ Hoắc Chấp Tiêu ở nước ngoài du học và đã quen với bữa sáng kiểu Tây, Đinh Dĩ Nam cũng học rất nhiều món ăn phương Tây. Tuy nhiên, bản thân cậu thích người truyền thống hơn, cậu thích ăn cháo hoặc mì cho bữa sáng, vì vậy cậu đã nấu một bát mì với nước sốt hành lá trêи một bếp khác trong khi làm trứng tráng.
Hương vị của mì phụ thuộc vào độ nóng. Đinh Dĩ Nam hoàn toàn chú ý đến độ trong của sợi mì, khi chuẩn bị thêm nước lạnh vào, cậu đã bị phân tâm để nghe thấy bản nhạc cổ điển đột ngột kết thúc, thay vào đó là bước chân của Hoắc Chấp Tiêu. Hoắc Chấp Tiêu thường uống nước trước sau khi thức dậy, và anh có một vấn đề, anh không thích uống nước ở nhiệt độ phòng.
Thông thường, sau khi rút phích cắm bàn xoay, anh bước thẳng đến tủ lạnh hai cửa và lấy nước khoáng đã để trong tủ lạnh từ trước. Vì vậy, Đinh Nghiêu cũng không để ý tới anh ta, chỉ chăm chú nhìn mì trong nồi.
Ngay lúc Đinh Dĩ Nam đang chuẩn bị gắp mì vào nồi, lưng của cậu đột nhiên bị áp lực lớn, và không hiểu sao trêи eo của cậu cũng bị hai tay quấn lấy.
"Đang làm gì?"
Hoắc Chấp Tiêu cằm trêи vai Đinh Dĩ Nam, cả nửa người như bị đè ép xuống toàn bộ.
Môi trong tay Đinh Dĩ Nam rơi vào trong nồi nước sôi, cậu dùng sức đứng thẳng thân trêи, đỡ lấy sức nặng của Hoắc Chấp Tiêu, quay lại nhìn người đang ôm mình phía sau với vẻ mặt kinh ngạc: "Anh đang làm gì vậy?"
Hoắc Chấp Tiêu rất thoải mái buông lỏng Đinh Dĩ Nam ra, lui qua một bên, khóe miệng đè nén ý cười, biểu tình giống như là thực hiện được trò đùa dai.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nghĩ tới loại người nhàn nhạt hoảng sợ, rõ ràng trong ao yên tĩnh, liền ném đá vào, vừa lòng thấy sóng.
Hoắc Chấp Tiêu chống một tay lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nhìn lên nhìn xuống Đinh Dĩ Nam và nói: "Tại sao trước đây tôi không thấy cậu mặc tạp dề trông rất đẹp nhỉ?"
Đinh Y Nam hít sâu một hơi, dùng đũa gắp cái muôi trong nước, nhanh chóng gắp mì: "Tôi đeo tạp dề này ba năm rồi."
Ý là: Đôi mắt của anh bị mù hay sao?
"Thật sao?" Hoắc Chấp Tiêu sờ cằm, "Vậy ngày khác tôi sẽ mua cho cậu cái mới."
Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không có ý này, đau đầu mà thở ra với một hơi, và chỉ đơn giản là ngừng chú ý đến Hoắc Chấp Tiêu, mà tập trung vào bữa sáng trêи tay.
Khi Hoắc Chấp Tiêu trở về sau khi tắm rửa, Đinh Dĩ Nam vừa đặt bữa sáng đã nấu chín lên bàn.
Trước mặt chỉ có một cái bát và một đôi đũa, mà trước mặt Hoắc Chấp Tiêu đã có bánh mì nướng, bơ, mứt, trứng rán, xúc xích nhỏ, salad trái cây, v. v … Ai nhìn vào cũng sẽ bị hút hồn bởi bữa sáng phương Tây phong phú này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!