Chương 7: Giao lưu dư thừa

Edit + Beta: Heo

Khi bắt đầu làm việc, Đinh Dĩ Nam thuê một phòng đơn nhỏ bên ngoài vành đai 5 để tiết kiệm tiền.

Cậu phải dậy lúc 6 giờ sáng đi làm, đi đi về về mất hơn ba tiếng đồng hồ. Sau đó, vì khối lượng công việc ngày càng nhiều, quá bất tiện nên cậu dành dụm đủ tiền để trả trước và mua một căn hộ giá rẻ cách nhà của Hoắc Chấp Tiêu mười phút đi bộ.

Ban đầu khi chọn lựa tiểu khu để ở, đại lý bất động sản đã giới thiệu cho Đinh Dĩ Nam một số tiểu khu bên cạnh tàu điện ngầm. Ngay cả khi Đinh Dĩ Nam luôn nhấn mạnh rằng cậu muốn tránh xa khu vực trung tâm thành phố, thì đầu dây bên kia vẫn yêu cầu cậu phải xem xét nhu cầu đi lại của mình trước.

Thực sự rất khó để đồng cảm với mọi người. Hầu hết mọi người chỉ nghĩ về các vấn đề từ nhận thức của riêng họ.

Ở một thành phố lớn, 90% dân chúng là tầng lớp lao động, nên những người trung gian cũng là tầng lớp lao động luôn xếp hạng địa ốc theo tiêu chuẩn riêng của họ.

Đinh Dĩ Nam rất muốn hỏi đối phương một vấn đề không hay lắm: Người có tiền mua nhà chẳng lẽ còn muốn cân nhắc xem xung quanh có tàu điện ngầm hay không sao?

Cậu không nói về bản thân mình, cậu chỉ muốn trích dẫn một ví dụ ngược lại để nói với đối phương rằng không phải ai cũng có nhu cầu giống nhau.

Nhưng nghĩ theo cách khác, không phải ai cũng giống Đinh Dĩ Nam – người đủ tỉ mỉ để luôn có thể giải quyết chính xác nhu cầu của Hoắc Chấp Tiêu.

Cuối cùng, Đinh Dĩ Nam đổi sang một người trung gian đáng tin cậy hơn, bên kia giới thiệu cho cậu một vài tiểu khu đáp ứng nhu cầu của cậu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu trực tiếp mua ngay gần nhà của Hoắc Chấp Tiêu.

Kéo vali từ trong nhà đi ra, Đinh Dĩ Nam dự định đi tới khách sạn xung quanh nghỉ tạm một đêm.

Khu vực này không có khu thương mại quy mô lớn, xung quanh cơ bản là khu dân cư, về đêm sẽ rất yên tĩnh. Bánh xe của chiếc vali lăn trêи mặt đất và phát ra âm thanh sột soạt, điều này đặc biệt đột ngột trong đêm yên tĩnh này.

Đinh Dĩ Nam không thích thực hiện những động tác ồn ào, cậu cố gắng hết sức để tăng tốc và đi về phía khách sạn. Nhưng nhìn thấy khách sạn ngay trước mặt, một giọng nói đột ngột khác truyền vào tai cậu. 

"Đinh trợ?"

Đinh Dĩ Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hoắc Chấp Tiêu đứng trước cửa một cửa hàng tiện lợi, trong tay cầm thuốc lá mới mua.

"Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.

Đinh Dĩ Nam nhất thời chưa nghĩ ra nên giải thích nguyên nhân vì sao cậu xuất hiện ở đây, chỉ nghe Hoắc Chấp Tiêu lại hỏi: "Cậu mỗi lần đi công tác trước tiên đều ở khách sạn?"

"… Kia cũng không phải." Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một chút, tùy tiện cớ, "Trong nhà mất nước."

Hoắc Chấp Tiêu cười khẽ một tiếng, hỏi: "Là mất nước hay là cùng bạn trai cãi nhau?"

Đinh Dĩ Nam bị nghẹn trở tay không kịp, cậu quên mất sáng nay cùng Hàn Thạc nói chuyện, Hoắc Chấp Tiêu đang đứng ở bên cạnh, thậm chí còn thả một quả bom. 

"Đúng là không vui vẻ." Cậu thành thật thừa nhận.

"Đi thôi." Hoắc Chấp Tiêu cất bước hướng tiểu khu nhà anh đi, "Đi nhà tôi."

"Chờ đã." Đinh Dĩ Nam nhanh chóng gọi Hoắc Chấp Tiêu lại, "Tôi ở khách sạn là tốt rồi."

Hoắc Chấp Tiêu dừng bước lại, xoay người lại nhìn về phía Đinh Dĩ Nam, không giải thích được hỏi: "Tại sao?"

Đúng đấy, tại sao.

Cái vấn đề này đối Đinh Dĩ Nam tới nói có chút vướng tay chân.

Sáng mai hai người muốn cùng đi đi nơi khác đi công tác, sớm tập hợp cũng rất bình thường. Lại nói Đinh Dĩ Nam cũng không phải không đi qua nhà Hoắc Chấp Tiêu, không ngoa khi nói cậu là khách quen của nhà Hoắc Chấp Tiêu, lúc này, cậu mà cố ý bỏ ra hai 300 để ở một khách sạn, mà thực sự là một chút không thể giải thích được.

"Làm sao, muốn tôi kéo hành lý cho cậu sao?" Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày hỏi.

Này, đương nhiên không phải. Đinh Dĩ Nam cam chịu thở ra, đàng hoàng đi theo Hoắc Chấp Tiêu.

Đi vào chỗ huyền quan quen thuộc, Hoắc Chấp Tiêu một bên đổi giày vừa nói với Đinh Dĩ Nam nói: "Dép lê ở…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!