Chương 6: Lý do chính đáng

Edit + Beta: Heo

Trêи đường về,  Đinh Dĩ Nam vẫn vô cảm và không nói gì. Dưới vẻ ngoài tức giận, cậu thực sự đau đầu hơn.

Tính cách của  Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không liên quan đến sự sống động. Cậu sẽ chỉ làm những gì cậu chắc chắn và cố gắng đạt được điều tốt nhất trong mọi thứ, ngay cả khi làʍ ȶìиɦ.

Cậu dùng thời gian ba năm để thăm dò công việc cùng nếp sống của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng hôm nay mới biết tính cách Hoắc Chấp Tiêu mới là biến số lớn nhất. Cậu không thích cảm giác nhìn không thấu này, điều này sẽ chỉ khiến công việc của cậu không còn thuận tiện như trước nữa.

Ô tô chậm rãi lái vào tầng hầm đỗ xe nhà Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam vẫn cứ tự hỏi làm sao để công việc trở về đúng quỹ đạo. Có thể xin nghỉ phép một thời gian, chờ Hoắc Chấp Tiêu quên chuyện tối ngày hôm qua đi, nói không chừng quan hệ hai người có thể khôi phục như thường.

Nhưng chưa chờ Đinh Dĩ Nam quyết định, đột nhiên nghe Hoắc Chấp Tiêu nói: "Sáng mai không cần đến công ty."

Đinh Dĩ Nam tắt xe, nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu.

"Ngày mai muốn đi thôn Tam Dương công tác." Hoắc Chấp Tiêu đáp, "Có một hạng mục mới."

"Hạng mục mới?" Đây là lần đầu tiên Đinh Dĩ Nam được thông báo về một dự án mới một cách thân mật như vậy. Trong trường hợp bình thường, thư ký hành chính trước tiên sẽ báo cáo tình hình cụ thể của dự án cho cậu, sau đó cậu sẽ quyết định có nên dành thời gian theo lịch trình làm việc của Hoắc Chấp Tiêu hay không.

Hiện tại trong tay Hoắc Chấp Tiêu có một hạng mục trung tâm thương mại lớn, đã qua giai đoạn thăm dò, đúng lúc thời điểm anh bận rộn nhất.

"Anh giải quyết được sao?" Đinh Dĩ Nam hỏi.

"Hạng mục trung tâm thương mại cho Triệu Dương." Hoắc Chấp Tiêu đáp, "Tôi hiện tại rất rảnh rỗi."

Lúc nói lời này, trêи mặt Hoắc Chấp Tiêu không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, thật giống như đang nói sinh hoạt hàng ngày trong câu một chuyện nhỏ. Nhưng đối với Đinh Dĩ Nam mà nói, tin tức này khiến cho cậu giật nảy cả mình.

Cậu run lên trong nháy mắt, rất nhanh suy nghĩ rõ ràng nguyên do trong đó, khẽ cau mày hỏi: "Là ý Hoắc tổng sao?"

"Ừm." Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Chuyện khi nào?" Đinh Dĩ Nam hỏi tiếp.

"Tối hôm qua." Hoắc Chấp Tiêu đạo, "Sau khi nhận Giải thưởng Lam Điểm."

Nhận thưởng…

Chỉ khi xổ số công bố số trúng thưởng mới được gọi là xổ số. Hoắc Chấp Tiêu dùng từ này để miêu tả giải thưởng Lam Điểm. Thoạt nhìn, nó giống như một sự chế giễu của giải thưởng Lam Điểm, nhưng Đinh Dĩ Nam đã nghe thấy sự tự ti của Hoắc Chấp Tiêu về – Tỷ lệ chiến thắng của anh cũng giống như trúng số.

Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Chấp Tiêu tối hôm qua đi uống rượu, có lẽ không chỉ chỉ vì không nhận thưởng nên tâm tình không tốt, mà hẳn là bị Hoắc Huân đổi hạng mục trọng yếu trong tay, mà chuyện như vậy trước đây chưa bao giờ có.

Đinh Dĩ Nam chợt nhớ đến câu "Anh nếu không giành được giải thưởng có vui vẻ không" mà cậu đã nói tối hôm qua, sức sát thương của câu này ngang với câu "Bạn trai của cậu đang ở trêи giường của người khác".

Không trách vừa nãy tại trong tiệm bán quần áo, Hoắc Chấp Tiêu nói anh có một chút tẻ nhạt. Hiện tại Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng coi như hiểu được, ra là Hoắc Chấp Tiêu cũng không có nói dối, hắn là thực chất rảnh rỗi đến khùng.

"Anh bảo ngày mai muốn gặp khách hàng quan trọng, " Đinh Dĩ Nam dừng một chút, "Chính là hạng mục khách hàng này sao?"

"Đúng." Hoắc Chấp Tiêu đạo, "Bí thư thôn Tam Dương."

Tam Dương thôn muốn xây dựng một khu nhà thư viện công cộng, hưởng ứng toàn dân đọc sách. 

Trưởng thôn tự mình tìm tới Hoắc Huân cho Văn phòng Cửu Sơn đảm nhận dự án, Hoắc Huân không thu bất kỳ khoản phí nào vì bán ân tình của trưởng thôn. Do đó, dự án này đối với Hoắc Chấp Tiêu rất ít tiền. Và lần này, bên khách hàng là một quan chức, và cha anh phải chú ý hơn khi liên hệ.

Một là dự án thương mại hàng chục triệu, và một là dự án làm việc chăm chỉ miễn phí. Mặc dù mức lương cố định hàng tháng của Đinh Dĩ Nam không gắn liền với thành tích của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng cậu có thể cảm nhận được khoảng cách, bởi vì Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ bị đối xử như vậy trong công ty.

"Đi trong thôn không thích hợp mặc đồ tây."

Lúc xuống xe, Đinh Dĩ Nam đưa cho Hoắc Chấp Tiêu cái túi đựng quần áo của anh, rồi đưa mắt nhìn chiếc túi kia trêи tay. Đó là bộ quần áo màu xanh lá đậm mà Hoắc Chấp Tiêu vừa chọn cho anh, chất liệu và kiểu dáng không thể nói quá. 

"Tôi sẽ lấy sau." Đinh Dĩ Nam nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!