Edit + Beta: Heo
(Đoán xem xx là gì)
"Ông ấy không đồng ý."
Trêи đường trở về, Đinh Dĩ Nam đang ngồi ở ghế phụ, nghịch chiếc cúp thiết kế trêи tay với vẻ mặt mờ mịt.
"Và sau đó?" Hoắc Chấp Tiêu nhìn con đường phía trước, không kinh ngạc.
"Không còn nữa." Đinh Dĩ Nam đặt chiếc cúp xuống, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói, "cũng chỉ là không đồng ý."
Ai đã từng nuôi chó nên biết rằng huấn luyện chó là một công việc đòi hỏi kỹ thuật. Bạn đã dạy nó vô số lần như không được lên giường và không được đòi ăn lúc chủ đang ăn, nhưng một số con chó không nghe lời và dạy thế nào cũng không vào.
Về sau, bạn dần dần nới lỏng kỷ luật, thỉnh thoảng cho nó đi ngủ một lần và thỉnh thoảng cho nó ăn xương khi đang ăn, nhưng từ đó trong lòng bạn có dự cảm, chó không quản được nữa.
Hoắc Huân nên có tâm lý như vậy, ông biết mình không thể khống chế được Hoắc Chấp Tiêu.
Một khi người ta đã giãn ra, thì việc thắt chặt trở lại là điều vô cùng khó khăn. Hoắc Huân luôn tỏ thái độ cao tay với Hoắc Chấp Tiêu, điều này không những không tốt mà còn khiến mối quan hệ giữa hai cha con trở nên căng thẳng. Sau đó, Hoắc Huân chỉ đơn giản là nuôi thả, chỉ để Đinh Dĩ Nam đóng vai trò chăn cừu, kết quả là thiết kế của Hoắc Chấp Tiêu được khôi phục như trước, quan hệ giữa hai cha con cũng được xoa dịu.
Mọi người thường có xu hướng làm những việc nhẹ nhàng, và Hoắc Huân cũng không ngoại lệ. Đinh Dĩ Nam có thể thấy rằng Hoắc Huân đã chấp nhận sự tự lực của Hoắc Chấp Tiêu và ông ta thậm chí còn có thái độ khích lệ đối với điều đó, nhưng ông ta không nghĩ tới ————
Con cừu nhà tôi nuôi bị người chăn cừu "thó" mất rồi.
Hoắc Huân không thể nào không biết việc chuyển sang nuôi nhốt trở lại sẽ khó khăn như thế nào khi cả hai bên đều đã quen với việc thả rông. Chưa kể nếu không có Đinh Dĩ Nam, ông ấy hoàn toàn không thể giao tiếp với Hoắc Chấp Tiêu.
"Dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý." Hoắc Huân dập tắt điếu thuốc trêи tay trêи thùng rác, nói với Đinh Dĩ Nam, "Cậu như thế này không bình thường.
Nghe được câu trả lời như mong đợi, Đinh Dĩ Nam bình tĩnh lại, hỏi: "Hoắc tổng, ngài chưa từng thấy cảnh nào?"
Hoắc Huân nghẹn ngào một hồi, trêи mặt hiện lên hai chữ "bất cẩn".
Đinh Dĩ Nam nói tiếp: "Ngài biết chính xác tính khí của Hoắc Chấp Tiêu như thế nào không, vậy tại sao ngài không để ngài và anh ấy thoải mái?"
"Tôi đã nói, tôi sẽ không đồng ý." Hoắc Huân không nên muốn nói thêm về chủ đề này, liền ném cho Đinh Dĩ Nam một câu "Cậu sẽ không nhận được đồng ý của tôi", sau đó liền quay trở lại sảnh tiệc.
"Em có muốn anh thuyết phục ông ấy không?"
Thời gian kéo về hiện tại, Hoắc Chấp Tiêu dừng lại ở đèn đỏ, nhìn Đinh Dĩ Nam và hỏi.
"Định thuyết phục sao?" Đinh Dĩ Nam cảm thấy buồn cười, "Chỉ cần đừng khiến ông ấy giận là được."
"Anh phải làm sao đây?" Hoắc Chấp Tiêu nói, "Ông ta là một lão già bướng bỉnh, không dễ thuyết phục."
"Không." Đinh Dĩ Nam lắc đầu và nói, "Anh không nhận ra, ông ta kỳ thực đã thỏa hiệp."
Hoắc Huân chỉ tỏ ý không đồng tình chứ không ép Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu chia tay, điều này cho thấy trong thâm tâm ông ta biết việc mình làm là vô ích.
Nếu ông không muốn thỏa hiệp, có thể sẽ yêu cầu Đinh Dĩ Nam ra giá, bao nhiêu thì bằng lòng bỏ con trai ông. Nhưng ông ấy đã không làm điều đó vì ông ấy biết điều đó là vô ích.
Thay vì làm bản thân xấu hổ, còn không bằng ưu nhã rời sân. Đinh Dĩ Nam tin rằng đây là ý của Hoắc Huân.
"Không giống ông ta." Hoắc Chấp Tiêu bất đồng nói.
"Ông ấy có thể mệt mỏi." Đinh Dĩ Nam nhàn nhạt nói, "Không muốn xen vào chuyện của thằng nhóc thúi này."
Hoắc Chấp Tiêu lâm vào im lặng, thậm chí không thèm để ý đèn đỏ trước mặt chuyển thành xanh. Vẫn là Đinh Dĩ Nam nhắc nhở thì anh mới lấy lại tinh thần và đạp ga.
Đinh Dĩ Nam nhìn gì má của Hoắc Chấp Tiêu một lúc, và cậu có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!