Edit + Beta: Heo
Thì ra, đây cũng là một công việc.
Đinh Dĩ Nam quay đầu lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: "Em sẽ không trả tiền cho anh."
"Vậy anh sẽ trả lương cho em." Hoắc Chấp Tiêu lười biếng treo trêи người Đinh Dĩ Nam, "Tính tiền theo thời lượng của động cơ nhỏ thì sao? Thời gian càng dài, chi phí càng cao. Muốn kiếm được nhiều tiền thì phải kiềm chế. "
Miễn là hỏa lực của Đinh Dĩ Nam được bật hết, Hoắc Chấp Tiêu chỉ có thể đầu hàng. Anh ấy nói rằng "thời gian càng dài", chứng tỏ rõ ràng muốn Đinh Dĩ Nam tiến dần từng bước để anh tận hưởng nó một lúc.
"Em không hiếm lạ đến tiền lương của anh?" Đinh Dĩ Nam nhướng mày, "Hai phút nữa em sẽ cưỡi anh đến khô.". truyện teen hay
"Anh cảnh cáo em đừng quá cuồng." Hoắc Chấp Tiêu híp mắt, "Hiện tại lập tức về nhà, nếu em cho anh ra trong 2 phút thì anh cho em cưỡi cả đêm."
"Một lời đã định."
Hai người cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, miệng ngâm nga, vào lúc này, điện thoại di động của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên rung lên. Anh lấy điện thoại di động ra xem và nói với Đinh Dĩ Nam, "Lâm Quả mời anh dự tiệc."
Nói xong, anh thu hồi tầm mắt nhìn điện thoại, nói: "Anh từ chối."
"Không." Đinh Dĩ Nam nói, "Sau này nhất định phải liên lạc với anh ta, không thể lần nào cũng từ chối."
Bên A khó phục vụ quá, từ chối nhiều quá thì không vui, tìm rắc rối trong công việc thì thật đau đầu. Dù sao thì, Đinh Dĩ Nam cũng đang ở trong bữa tiệc, cậu có thể xem bất cứ lúc nào, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Vào ngày diễn ra bữa tiệc, nhiều nghệ sĩ đã có mặt tại quán bar cao cấp riêng này.
Là vai nhân vật chính, Lâm Quả mặc một chiếc áo khoác nhung, trông giống như một viên ngọc trai sáng trong đêm dưới ánh đèn của quán bar, có thể thu hút sự chú ý của mọi người bất kể anh ta đi đâu.
Cô Tống và bạn gái của cô đều tham dự, siết chặt các ngón tay của mình không che giấu. Đinh Dĩ Nam không biết nhiều về các ngôi sao điện ảnh trong nước, cũng không nhận ra bạn gái của cô Tống đã đóng phim nào, nhưng cô ấy quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc, đứng với cô Tống khá là đẹp mắt.
Tám chín giờ tối là giờ cao điểm bận rộn của Đinh Dĩ Nam, Truyền thông được mời có vẻ thành thật, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Đinh Dĩ Nam luôn nhìn chằm chằm vào hiện trường để đề phòng một số khách khỏi vô tình bị chụp ảnh.
*"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" -()- "Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất": có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Nhất vạn (): là chỉ số 10.000. Vạn nhất (): là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ.
Mãi đến hơn 9 giờ, tất cả nhân viên truyền thông được đuổi đi, Đinh Dĩ Nam mới có chút rảnh rỗi.
Cậu vào nhà vệ sinh để rửa tay, nhưng khi cậu định đi ra, cậu vô tình đụng phải Lâm Quả đang đi vào cầm son môi.
"Sao anh lại ở đây?" Hai mắt Lâm Quả nhìn lên nhìn xuống Đinh Dĩ Nam, sau đó tô son màu bưởi ra nhìn vào gương trang điểm trêи bồn rửa mặt.
Da của Lâm Quả rất trắng, hôm nay còn đánh phấn mắt cùng màu với màu son, cả khuôn mặt trông thanh tú cực kì, giống như một quảng cáo mỹ nhân hoàn mỹ.
Đinh Dĩ Nam chưa kịp nói thì anh ta đã đập nắp son môi, nhìn Đinh Dĩ Nam trong gương nói: "Không phải Hoắc sư vừa xuống lầu sao?"
Nghe vậy, Đinh Dĩ Nam biết ngay lập tức, cảm thấy Lâm Quả biết Hoắc Chấp Tiêu đang ở đây, vì vậy anh ta vào phòng vệ sinh để trang điểm.
"Hôm nay tôi không phải là trợ lý của Hoắc sư." Đinh Dĩ Nam nói, "Tôi là thành viên của đội cậu Viên."
"Ý của anh là gì?" Lâm Quả quay lại, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi.
"Hoắc sư là sếp cũ của tôi." Đinh Dĩ Nam không giải thích nhiều, "Tôi đi ra ngoài trước có việc bận."
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Đinh Dĩ Nam lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên, mấy phút trước Hoắc Chấp Tiêu đã gửi cho cậu một tin nhắn, nói rằng anh đã đến tầng dưới của tòa nhà.
Sở dĩ Hoắc Chấp Tiêu đến muộn như vậy là bởi vì anh không nghĩ tới việc mình sẽ ở đây bao lâu, hai là bởi vì Đinh Dĩ Nam chỉ có thể hoàn thành công việc của mình sau chín giờ. Tất nhiên, anh đặc biệt chọn thời điểm này để đến, chỉ để đi cùng với Đinh Dĩ Nam.
Một bóng người quen thuộc sớm xuất hiện ở lối vào phía trước của quán bar. Mặc dù dáng người không giống lần trước khi mặc bộ đồ ngủ cộng với dép xỏ ngón, nhưng trang phục hôm nay cũng rất giản dị. Áo sơ mi cổ tròn với quần tây giản dị, giống như đi ra ngoài mua hàng, có vẻ lạc lõng với những người nổi tiếng ăn mặc đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!