Chương 28: Giường của tôi

Edit + Beta: Heo

Trêи đường trở về, Đinh Dĩ Nam hậu tri hậu giác nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Trong ấn tượng của cậu, Hoắc Chấp Tiêu rõ ràng không phải như thế này.

Đồng nghiệp trong văn phòng bí mật gọi Hoắc Chấp Tiêu là thái tử gia, ngoài mặt là con trai của Hoắc Huân, anh luôn cô độc, không bao giờ kiềm chế được tính kiêu ngạo bẩm sinh của mình.

Tính cách như vậy, việc làm mất lòng người trong công ty là điều khó tránh khỏi. Nhưng Hoắc Chấp Tiêu không quan tâm đến điều đó, vẫn đi con đường của riêng mình, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách giữa anh và đồng nghiệp.

Khi bắt đầu công việc, Đinh Dĩ Nam cũng có cảm giác bị cô lập. Giao tiếp giữa cậu và Hoắc Chấp Tiêu bị hạn chế trong công việc, mặc dù cậu mỗi ngày đều đi theo Hoắc Chấp Tiêu không thể tách rời, nhưng đối thoại giữa hai người vẫn luôn xa cách như vậy.

Một ngày nghỉ, Đinh Dĩ Nam tình cờ gặp Hoắc Chấp Tiêu trêи đường. Cậu giơ tay phải lên và nói xin chào, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đang đi tới hoàn toàn không nhìn thấy cậu và chỉ lướt qua cậu.

Đinh Dĩ Nam lúc đó không mặc đồ đi làm, cậu nghĩ có thể vì điều này mà Hoắc Chấp Tiêu không nhận ra cậu. Tuy nhiên, khi sự hiểu biết của cậu về Hoắc Chấp Tiêu ngày càng sâu sắc, cậu nhận thấy rằng ngoài giao tiếp cần thiết, Hoắc Chấp Tiêu không thể nhìn thấy bất kỳ ai cao dưới 1,8m.

Một lúc lâu sau, cảm giác về sự hiện diện của Đinh Dĩ Nam trong mắt Hoắc Chấp Tiêu trở nên mạnh mẽ hơn một chút. Chẳng hạn, khi cậu gọi điện cho Hàn Thạc ở bên, Hoắc Chấp Tiêu sẽ thản nhiên hỏi anh ta có phải là bạn gái của cậu không.

Tuy nhiên, sự xa cách xã hội dần dần như vậy đã bất  ngờ bị gián đoạn vào đêm trao giải thưởng Lam Điểm.

Đinh Dĩ Nam nhìn thấy bộ mặt kia của Hoắc Chấp Tiêu mà không hề biết trước — người này là loại hoa cao lãnh gì, rõ ràng là một con sói đuôi lớn ẩn mình.

Hoắc Chấp Tiêu chỉ ám chỉ với cậu không nghiêm túc, thay vì cảm thấy bị xúc phạm, Đinh Dĩ Nam cảm thấy rằng điều này là bình thường.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cậu thực sự cảm thấy bình thường, nhưng chuyện này rất không bình thường.

Cảnh tượng đường phố thay đổi liên tục hiện lên một tia sáng đỏ, Đinh Dĩ Nam từ từ đạp phanh, tạm gác công việc lái xe sang một bên, tập trung vào những việc trong đầu.

Dường như không thể khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, bởi vì tâm lý của cậu đã thay đổi một cách không thể nhận thấy.

Hiện tại, đừng nói đến chuyện cậu và Hoắc Chấp Tiêu lăn lộn trêи giường và quan hệ với nhau, ít nhất là cho đến trước đây, cho dù Hoắc Chấp Tiêu lủng lẳng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt cậu, trái tim cậu sẽ không dao động chút nào, nhưng bây giờ. chỉ cần nhìn hầu kết của Hoắc Chấp Tiêu, cậu sẽ bất giác mơ về nó. 

"Đinh trợ?"

Giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ của Đinh Dĩ Nam, cậu hoàn hồn và đi theo chiếc xe phía trước đi qua ngã tư.

"Vừa rồi tôi nói với em cái gì," Hoắc Chấp Tiêu nhìn Đinh Dĩ Nam nói, "Em có nghe thấy không?"

"Cái gì?" Đinh Dĩ Nam khẽ giật mình.

"Biên bản nghiệm thu dự án." Hoắc Chấp Tiêu nói, "Viết xong thì trực tiếp giao cho tôi, không cần đưa cho tôi xem."

Một dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện trêи đầu Đinh Dĩ Nam.

Công việc của nhà thiết kế là hoàn thành báo cáo nghiệm thu dự án, bao gồm dự án thiết kế, tình trạng hoàn thành, truyền dữ liệu,… Hầu hết chúng có thể được áp dụng cho các mẫu, nhưng các thông tin cụ thể vẫn cần được nhà thiết kế cải thiện.

Trước đây, Đinh Dĩ Nam sẽ sử dụng một bản mẫu để lấy nội dung sơ bộ, sau đó gửi cho Hoắc Chấp Tiêu để tiếp tục xử lý. Chưa bao giờ Hoắc Chấp Tiêu trực tiếp buông tay như bây giờ.

"Một số nội dung cần anh điền, phải không?" Đinh Dĩ Nam hỏi một cách không chắc chắn.

"Tôi sẽ gửi thông tin cho em." Hoắc Chấp Tiêu nói, "Em cứ điền bất cứ thứ gì em muốn".

Bây giờ Đinh Dĩ Nam hiểu rằng người chú này muốn đẩy công việc cho cậu.

Khi Đinh Dĩ Nam còn là một người mới tại nơi làm việc, trợ lý ở văn phòng bên cạnh luôn đến để kiểm tra thông tin. Đinh Dĩ Nam đã giúp người đó vài lần, nhưng người đó trở nên tồi tệ hơn. Anh ta thậm chí còn muốn Đinh Dĩ Nam giúp viết bản tóm tắt hàng quý.

Đinh Dĩ Nam đương nhiên không phải quả hồng mềm, câu "giúp đỡ là tình cảm, không giúp đỡ là bổn phận", loại bỏ hoàn toàn những rắc rối trong tương lai.

Bây giờ đối mặt với Hoắc Chấp Tiêu cũng vậy. Cậu lấy bao nhiêu tiền, làm bao nhiêu việc, muốn bóp chết anh, không có cách nào cả.

"Tôi không biết phải điền như thế nào." Đinh Dĩ Nam nhìn con đường phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!