Chương 2: Vui sướng khi người khác gặp họa

Edit + Beta: Heo

Máy bay chạy trêи đường băng, Hoắc Chấp Tiêu vẫn tiếp tục ngủ.

Loại máy bay chở khách nhỏ nên khoang thương gia cũng không rộng, Đinh Dĩ Nam thấy Hoắc Chấp Tiêu cách mười phút sẽ hoạt động một chút, hiển nhiên không tìm được tư thế thoải mái vì cả hai chân anh đều dài (không biết nên vui hay buồn)

Đinh Dĩ Nam bất lực, đành phải làm bộ không nhìn thấy. Nhưng Hoắc Chấp Tiêu hẳn là khó chịu tới nỗi cực điểm, anh không thể nhịn được nữa mà tháo xuống bịt mắt hỏi Đinh Dĩ Nam nói: "Ai đặt vé máy bay vậy?"

Đinh Dĩ Nam buông tạp chí trong tay, không có chính diện trả lời vấn đề của Hoắc Chấp Tiêu, chỉ nói một sự thật rõ ràng: "Không phải tôi."

Cậu không phải muốn phủi sạch trách nhiệm, chỉ là không nghĩ tới đem tiểu cô nương ban hành chính đẩy ra chắn súng.

Chuyến công tác này là một chuyến du lịch của nhóm, ngoại trừ Hoắc Chấp Tiêu ra, văn phòng thiết kế Cửu Sơn cũng có một nhóm được đề cử Giải thưởng Lam Điểm đề danh.

Tất nhiên thư ký hành chính phải đặt vé máy bay cho mọi người, nếu là Đinh Dĩ Nam đề nghị mua vé riêng, có vẻ khiến hắn cùng Hoắc Chấp Tiêu, cả hai người không cùng nhóm.

Con người là động vật xã hội, đặc biệt là trong các công ty, mối quan hệ giữa các cá nhân là đặc biệt quan trọng.

Hoắc Chấp Tiêu thân là con trai duy nhất của người sáng lập văn phòng Cửu Sơn, ngày thường có vô số cặp mắt dõi theo anh. Bản thân anh không quan tâm đến những chi tiết này, vì vậy Đinh Dĩ Nam phải giúp anh quản lý mối quan hệ với đồng nghiệp của mình.

Mà không thể không nói, nếu để cho Đinh Dĩ Nam đến đặt vé máy bay, kia Hoắc Chấp Tiêu nhất định sẽ không khó chịu đến vậy.

Đặt vé máy bay cũng là công việc trí óc, Đinh Dĩ Nam hội căn cứ cơ loại, hạng, thức ăn và dịch vụ để chọn chuyến bay.

Đã từng có lần cậu đặt chuyến bay sớm hơn một giờ so với thời gian xuất phát tốt nhất, Hoắc Chấp Tiêu rất bất mãn với điều này. Đinh Dĩ Nam bình tĩnh nêu ra một số lý do để chọn chuyến bay này, bao gồm nhãn hiệu rượu vang đỏ mới chưa ra mắt trêи khoang hạng nhất, cơ hội ngắm hoàng hôn trêи mây khi hạ cánh, v.v. 

Hoắc Chấp Tiêu nghe xong lý do, trầm mặc trong chốc lát, sau đó khiến Đinh Nghi Nam, lúc đó vẫn còn là thực tập sinh, trực tiếp chuyển sang làm nhân viên chính thức.

Trải qua 3 giờ bay, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh

Đoàn người văn phòng Cửu Sơn. cùng đi xe taxi tới khách sạn, dọc đường đi Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam không giao lưu với các đồng nghiệp khác, nhưng tình huống trở nên khó xử khi taxi đến, bởi vì đoàn người ở đó có tổng cộng năm người, dư ra một người.

Nếu như tính luôn Hoắc Chấp Tiêu cùng Đinh Dĩ Nam, bảy người có thể phân ngồi hai chiếc xe taxi;

Nếu như không tính hai người bọn họ, năm người còn lại đương nhiên cũng có thể chia thành hai chiếc xe —— chỉ không quá lộ liễu là được. (ý là đám người này không muốn ngồi xe chung với anh Hoắc và e Nam í)

Quan hệ đồng nghiệp chính là như vậy, nói quen cũng không tính quen, nói không quen liền không cần quan tâm đến đối phương.

"Đinh trợ lý, có muốn ngồi cùng xe không?" Trưởng nhóm  thiết kế Triệu Dương chủ động hỏi một câu.

Đinh Dĩ Nam nhìn ra được Triệu Dương chỉ là khách khí, cậu nói: "Tôi và Hoắc Sư (Kiến trúc sư Hoắc) dự định vào thành phố đi dạo, Triệu sư, mọi người đi trước đi."

"Được rồi." Triệu Dương hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhường chiếc xe taxi đang tới cho hai người Hoắc Chấp Tiêu lên trước.

Thân hình Hoắc Chấp Tiêu cao lớn, chưa bao giờ ngồi phía sau xe. Đinh Dĩ Nam biết ý ngồi sau, mà khi cậu đóng cửa xe vô tình liếc về Triệu Dương, thấy trong đoàn đội có người lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Có rất nhiều người trong văn phòng không hài lòng với Hoắc Chấp Tiêu, bởi vì "bạch mã hoàng tử" này luôn không thể học cách kiềm chế tính kiêu ngạo bẩm sinh của mình.

Đinh Dĩ Nam lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, báo tên khách sạn cho tài xế.

Lễ trao giải Giải thưởng Lam Điểm được tổ chức đúng giờ vào lúc 8 giờ tối, Hoắc Chấp Tiêu không mấy quan tâm, ngay cả khi khách mời trêи sân khấu đọc đề cử của anh, anh cũng chỉ nhìn khách mời một cách lười biếng.

Đinh Dĩ Nam cứ tưởng anh không nghỉ ngơi tốt, cho đến khi khách mời đọc tên đoàn đội Triệu Dương lên, cậu mới đột nhiên phản ứng lại, hóa ra Hoắc Chấp Tiêu đang có tâm tình không tốt, là vì anh đã sớm dự đoán được mình sẽ không đoạt giải.

Hơn nữa xui xẻo chính là, anh còn phải chúc mừng đồng nghiệp của mình.

Đinh Dĩ Nam cùng những người khác đồng thời vỗ tay, cậu nhỏ giọng hỏi Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh: "Anh có ổn không?"

Hoắc Chấp Tiêu không giải thích gì chỉ liếc mắt nhìn Đinh Dĩ Nam một cái, hỏi ngược lại: "Cậu đang an ủi tôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!