Chương 15: Giải quyết việc chung

Edit + Beta: Heo

300 tuổi tạm thời được đưa vào bệnh viện để truyền dịch, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu trở về khách sạn.

Ngay khi chủ khách sạn nhìn thấy họ, anh ta đã báo cho họ một tin xấu – nói với Đinh Dĩ Nam – nhiều cây trồng bị thiệt hại do trận mưa lớn đêm qua, và các lãnh đạo thành phố đã về thăm vùng nông thôn đã quyết định quay trở lại sau hai ngày nữa.

Nói cách khác, Đinh Dĩ Nam phải sống cùng phòng với Hoắc Chấp Tiêu.

Nhưng rất may là trong nhà không còn bị dột nước và chủ khách sạn đã giúp họ di chuyển chiếc giường về vị trí cũ.

Sáng sớm hôm sau, bí thư Lưu đưa một quản đốc tên Lý đến. Người này khoảng 50 tuổi, quanh năm đảm nhận việc xây dựng, sửa sang nhà cửa ở nông thôn, là chủ thầu có kinh nghiệm nhất vùng lân cận.

Hoắc Chấp Tiêu và quản đốc Lý đã có một cuộc trò chuyện ngắn, và tìm hiểu các đặc điểm của việc xây dựng nhà ở khu vực này, sau đó cả nhóm đến khu phát quang trêи sườn đồi.

Diện tích trống trêи sườn đồi không lớn nhưng độ dốc của sườn đồi vừa đủ, thoai thoải. Hoắc Chấp Tiêu nảy ra sáng kiến

khai hoang một bãi đất trống khác dưới bãi đất trống, cũng giống như ruộng bậc thang mà anh nhìn thấy ở hai bên đường khi anh đến, các tòa nhà trêи và dưới và sườn đồi đều giữ nguyên độ dốc, để chúng không đứng trêи đỉnh đồi không bị đột ngột.

Quản đốc Lý cho biết, vấn đề không lớn, việc giải tỏa hai khu đất trống ở đây đơn giản hơn nhiều so với việc xử lý đất do sạt lở ở lối vào làng. Chỉ sau buổi trưa, các chuyên gia địa chất mà Văn phòng Cửu Sơn quanh năm làm việc với các chuyên gia địa chất đã đến xem kế hoạch, thì kế hoạch chính thức được hoàn thiện. 

Tiếp theo, ông Lý và các công nhân của mình bắt đầu đo nhiều dữ liệu khác nhau của vùng đất, trong khi Hoắc Chấp Tiêu đi đến khu rừng tre ở phía bên kia sườn đồi và nhặt một số đoạn tre dài và ngắn.

"Quản đốc Lý, ông giúp tôi xem, mấy cây trúc này có thể chịu được trọng lượng không?"

"Muốn chịu được sức nặng thì phải giải quyết." Quản đốc Lý cầm chặt khúc tre trong tay Hoắc Chấp Tiêu dùng sức bẻ ra, kết quả là ngay lập tức xuất hiện các vết nứt. miếng tre thực sự rất sắc nét. Nó cũng gần giống như vậy để trang trí. "

Hoắc Chấp Tiêu trầm ngâm gật đầu, sau đó một mình đi đến rừng trúc phía sau sườn đồi.

Đinh Dĩ Nam ở bên kia luôn canh cánh trong lòng công việc của công nhân, dù sao thì đo đạc số liệu là nhiệm vụ quan trọng nhất trong giai đoạn đầu, dù sai số chỉ một cm cũng sẽ ảnh hưởng đến dự án sau này.

Tuy nhiên, khi cuộc khảo sát kết thúc, Đinh Dĩ Nam cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì trình độ của đội xây dựng địa phương tốt hơn nhiều so với cậu nghĩ.

Cậu nhìn thấy những dụng cụ thông thường của công nhân đặt gần chân mình, bên cạnh có những khúc tre không cần thiết được Hoắc Chấp Tiêu nhặt lên, anh nhặt những khúc tre lên và làm thành một con chuồn chuồn tre.

Khi còn bé Đinh Dĩ Nam ngoại trừ nghịch ngợm bên ngoài, cũng sẽ làm cho em gái chút đồ chơi, chuồn chuồn tre là một trong số đó.

Cậu dùng một chiếc cưa nhỏ để cắt lưỡi tre thành hình chữ nhật có chiều rộng thích hợp, sau đó dùng giấy nhám để nắn lại hình dạng của mái chèo, rồi dùng mũi khoan đục một lỗ ở giữa. Và ngay khi cậu chuẩn bị thực hiện tay cầm dài bên dưới, giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên vang lên trêи đầu cậu.

"Cậu đang làm gì?"

Đinh Dĩ Nam dừng lại động tác trêи tay, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chấp Tiêu một chút nói: "Chuồn chuồn tre."

Sau khi nói xong, cậu liền vùi đầu đánh bóng chuôi trúc trong tay.

"Chuồn chuồn tre?" Hoắc Chí Tường ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Nghi Nam, "Đó là con do Doraemon sử dụng phải không?

Đinh Dĩ Nam nhúc nhích một hồi, đầu óc quay cuồng rồi mới phản ứng kịp, không dám cảm thấy tuổi thơ của cậu và Hoắc Chí Tường có điểm chung. Cậu "ừm" một tiếng, liền thấy Hoắc Chấp Tiêu cũng đang nhặt một khúc tre.

"Dạy tôi đi." Hoắc Chấp Tiêu nói.

Đinh Dĩ Nam nhớ lại thảm cảnh nghịch nước ngày hôm qua, và trong tiềm thức muốn từ chối. Nhưng phương pháp làm chuồn chuồn tre cũng không phải là bí mật độc nhất vô nhị, nếu như cậu còn đang giấu diếm, điều này thật sự không hợp lý.

Quan trọng hơn là Hoắc Chấp Tiêu có hứng thú làm thủ công, Đinh Dĩ Nam đã lâu chưa thấy anh làm. Hiện tại, Hoắc Chấp Tiêu hiếm mới có hứng, cho nên Đinh Dĩ Nam không muốn làm anh mất hứng.

" Anh chọn một khúc tre bằng cỡ của tôi." Đinh Dĩ Nam nói, làm động tác, "sau đó dùng một cái cưa để cưa một hình chữ nhật".

Hoắc Chấp Tiêu xứng đáng là một người yêu thích thủ công mỹ nghệ, không cần sự hướng dẫn chi tiết của Đinh Dĩ Nam một chút nào và anh gần như đã làm được. Anh thậm chí còn quen với việc sử dụng giấy nhám hơn cả Đinh Dĩ Nam. Sau khi hoàn thành việc lắp ráp mái chèo và tay cầm tròn, anh còn cố ý điều chỉnh cân bằng trọng lực của mái chèo ở cả hai bên. 

Đinh Dĩ Nam liếc nhìn những con chuồn chuồn tre được chế tác thô sơ trêи tay, rồi đến những con chuồn chuồn tre tinh xảo như nghệ thuật trêи tay của Hoắc Chấp Tiêu. Lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra rằng tài năng bẩm sinh quan trọng đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!