Nhưng vì động tác ôm ấy, tay hắn chạm vào vết thương sau lưng ta, đau đến nỗi nước mắt ta tuôn rơi "ào ào".
"Tư Diêu!"
Bùi Thư Thần kinh hãi thốt lên, cảm nhận được m.á. u dính trên tay, định buông tay ra ngay lập tức.
Nhưng ngay lúc này, sét lại giáng xuống mặt đất.
Ta vội vàng ôm chặt lấy Bùi Thư Thần, tia sét lập tức rẽ ngoặt, bổ xuống mặt đất bên cạnh.
Được rồi, xem ra nó còn biết phân biệt đối xử.
[Ký chủ, Bùi Thư Thần chỉ là phàm nhân bình thường, một khi bị sét đánh trúng sẽ c.h.ế. t ngay lập tức. Nhưng hắn là nhân vật quan trọng trong tiểu thế giới này, Thiên Đạo đã an bài sẵn kết cục cho hắn, một khi có sai sót, cả tiểu thế giới này sẽ bị xáo trộn. Vì vậy Thiên Đạo không thể để hắn có chuyện, hiểu ý ta chứ? ]
Hiểu... Nghĩa là trước khi trừng phạt kết thúc, ta phải bám dính lấy Bùi Thư Thần.
Tia sét sợ đánh trúng hắn nên không dám ra tay với ta.
Tương tự, chỉ cần không rời xa hắn, sét sẽ càng thêm dữ dội.
Vì vậy ta hoàn toàn không dám buông tay.
"Tư Diêu, ta đưa ngươi đi xem đại phu, ngươi buông tay ra trước đã."
"Không thể buông, buông ra là ta sẽ bị sét đánh."
Ta lắc đầu như trống bỏi, ôm chặt lấy eo hắn. Có lý do chính đáng để được chạm vào, sờ thấy vòng eo thon săn chắc, ta không nhịn được ôm chặt hơn một chút.
"Bùi đại nhân, cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị sét đánh sao?"
Nghe ta nói vậy, Bùi Thư Thần nhíu mày, có vẻ không tin lắm.
Dù sao chuyện này cũng quá kỳ lạ.
Để hắn tin tưởng, ta cố ý buông tay ra, lùi một bước lớn về phía sau, sấm sét nổ vang trên trời, rồi trực tiếp giáng xuống chỗ ta.
Ta vội vàng nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy Bùi Thư Thần, tia sét vốn nhắm thẳng đỉnh đầu ta bỗng như quả bóng xì hơi, cách ta chưa đầy một trượng thì thể tích đột ngột thu nhỏ lại, trông giống như pháo hoa nổ trong dịp năm mới vậy.
Phải nói là trông cũng khá đẹp.
"Bùi đại nhân, ngươi đã tận mắt chứng kiến, ta không nói dối."
Hắn "ừm" một tiếng, rồi chủ động vòng tay ôm lấy eo ta, bế ngang ta lên.
"Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
Ta nhìn về phía con đường quay về kinh thành, không biết sấm sét này khi nào mới kết thúc. Ta sợ rằng bị nhiều người nhìn thấy sẽ gây ra hoang mang, chi bằng tạm ở lại ngoại ô một đêm.
May mắn gần đó có một hang núi, Bùi Thư Thần cứ thế bế ta, tạm thời trốn vào trong hang.
"Tư Diêu, lưng ngươi có thương tích, ta trước tiên..."
Hắn chưa nói hết câu đã phát hiện vết thương vốn đẫm m.á. u lúc trước, giờ đã biến mất không thấy gì nữa.
Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn ta mang chút phức tạp.
Ta dựa vào trong lòng hắn, khẽ lên tiếng: "Ta không phải yêu quái, sẽ không hại người. Nhưng có những chuyện cũng không thể nói cho người ngoài biết, tóm lại, mong đại nhân có thể giữ bí mật cho ta, đừng gây hoang mang cho bách tính."
Bùi Thư Thần cúi đầu nhìn ta, đột nhiên đưa tay chạm vào đuôi mắt ta, miệng lẩm bẩm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!