Ta cuối cùng cũng chặn được một kiếp nạn này, Chỉ Diên ngã lên người ta, đau đến mức kêu "Ai da" một tiếng. Nhận ra người dưới thân mình còn thảm hại hơn, vội vàng bò dậy, quỳ xuống đất đỡ ta.
Vệ Hoài Quang cũng nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, đỡ Chỉ Diên dậy, dìu ta tựa vào gốc cây.
"Tư Dao, để ta đưa ngươi đến y quán."
Vừa nói, hắn ta định đỡ ta dậy, nhưng ta lại đè tay hắn ta xuống.
"Đừng lo cho ta."
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời đã thay đổi đột ngột, mây đen dày đặc, khiến người ta khó thở.
Thiên Đạo này, vẫn còn hẹp hòi lắm đấy.
Vì vậy ta phải nhanh chóng để hai người họ rời đi, nếu không sẽ có thêm tai họa.
"Vệ Hoài Quang, Chỉ Diên. Hai người mau quay về thành, đừng dừng lại dọc đường, về đến nơi mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Hiểu chưa?"
"Ngươi bị thương nặng thế này, làm sao chúng ta có thể yên tâm bỏ ngươi lại đây một mình được."
Chỉ Diên lắc đầu với ta, trong mắt đẫm lệ, không giấu được vẻ tự trách.
"Tất cả là vì ta, nếu không phải ngươi nhanh tay lao đến, ta đã bị đập đầu vào đá rồi. Làm sao ta có thể bỏ mặc ngươi được?"
Ta hít sâu vài cái, cố gắng kiềm nén cơn đau.
"Nếu các người thật sự lo cho ta, hãy lập tức rời đi ngay bây giờ, đừng nói thêm gì nữa. Có những chuyện không thể giải thích được, các người chỉ cần biết, ta sẽ không để mình c.h.ế. t đâu, được chứ?"
Ta nói rất nghiêm túc.
Vệ Hoài Quang dù sao cũng đã sống với ta trong cùng một nhà bảy năm, biết rằng tuy phần lớn thời gian ta đùa cợt không đứng đắn, nhưng dù sao cũng là bạn nhiều năm, có thể nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt ta.
Hắn ta gật đầu, rồi nắm tay Chỉ Diên: "Vậy ta và Chỉ Diên sẽ đợi ngươi ở cổng thành."
Ta "ừm" một tiếng, mơ hồ cảm nhận được sấm sét đang cuộn trào ở chân trời, vội vàng bảo họ rời đi.
Cuối cùng cũng nhìn thấy họ lái xe ngựa khuất dần khỏi tầm mắt.
Ta cúi đầu nhìn vết thương, nó đã bắt đầu dần hồi phục, như thể chưa từng bị thương vậy.
Vốn dĩ ta không thuộc về thế giới này, chỉ đến đây để nghỉ ngơi, nên dù có bị thương, cũng có thể hồi phục nhanh chóng.
Chỉ là cơn đau vẫn rất thật.
Nhìn vết thương đã hoàn toàn lành lặn, nhưng cơn đau vẫn còn đó, ta vịn vào thân cây chậm rãi đứng dậy. Bầu trời tối đen nhanh chóng đổ mưa, sau đó bắt đầu có sấm chớp.
"Thiên Đạo này cũng thù dai quá, nói dùng sét đánh là không cho ta thời gian thở lấy một hơi luôn sao?"
[Ký chủ, thời điểm này thay vì lải nhải, nhanh chân chạy đi còn hơn. Chạy đua với sấm sét thế này, hôm nay ngươi trở về chắc chắn là bên ngoài cháy xém bên trong giòn rụm. Sét đánh trúng người, dù có nhiều điểm tích lũy đến mấy cũng vô dụng, mau trốn đi! ]
Ngay khi vừa dứt lời, một tia sét màu xanh tím giáng thẳng xuống chỗ ta.
May mắn thay ta né tránh kịp thời, lập tức nhảy sang một bên. Tia sét đánh trúng ngay chỗ ta vừa đứng, khiến cả cái cây ta dựa vào bị chẻ đôi.
Ta không dám chậm trễ, ôm đầu chạy tán loạn.
Những tia sét cứ như có mắt vậy, liên tục giáng xuống, đuổi theo sát phía sau.
Chiếc váy ta đặc biệt thay hôm nay đã bị đốt thủng vài lỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!