Chương 16: Thế giới mạt thế

Người dịch: Bunny crusher

Hàn Yên Yên đói bụng.

Không phải là cô chưa ăn, hôm qua cô đi chào hàng từng phòng đổi lại một chút đồ ăn, đã ăn tới mức có thể nói là no tới chiều.

Nhưng cô được bảo chiến đội bao một bữa cơm nên cô coi đó thành cơm sáng, là lương khô đi ra ngoài. Nghe nói đội Tìm kiếm ở mấy chiến đội khác cũng mỗi ngày một bữa, còn lại đều phải dựa vào sức của chính mình. Ngoài kia nguy hiểm khắp nơi, người có thể ăn no càng chứng tỏ sức chiến đấu mạnh mẽ. Hàn Yên Yên quyết định sử dụng tất cả thức ăn có được thành khẩu phần chiến đấu.

Cô đã từ chối Đinh Nghiêu hai lần rồi, chắc chắn lần này cô sẽ không được đối xử đặc biệt nữa. Tôn Lập Quân vẫy tay với cô rồi chỉ vào một chiếc xe tải, Hàn Yên Yên lặng lẽ bò lên xe tải trống không.

Trong sân toàn tiếng ồn ào, đoàn người hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự. Cánh đàn ông mang ba lô, cầm vũ khí, mạnh mẽ lên xe.

Tấm vải vốn che phần sau xe tải đã thủng lỗ chỗ, rách tung rách tóe. Tấm vải mới bao bên ngoài được căng ra bởi những thanh sắt, hợp lại thành một lồng sắt rất lớn, còn có cửa ra vào.

Hàn Yên Yên ngồi trong lều sắt, thông qua mấy lỗ thủng trên mặt vải nhìn ra ngoài, liếc một cái lập tức nhận ra Đinh Nghiêu.

Đinh Nghiêu hôm nay mặc một bộ đồ tác chiến màu đen ôm người, chiếc áo phác họa rõ ràng từng đường cong cơ bắp trên người anh. Quần kaki che lấp đôi chân dài thẳng, ủng đen dẫm trên mặt đất, cả người anh toát ra khí thế lạnh tới thấu xương. Đứng giữa đoàn người hỗn loạn như vậy, anh vô thức thu hút ánh mắt của mọi người.

Người bên cạnh đưa cho Đinh Nghiêu một bộ giáp ngực, anh nhận lấy, mặc lên người, bỗng ánh mắt anh hướng thẳng tắp tới xe tải Hàn Yên Yên đang ngồi.

Hàn Yên Yên rùng mình, theo bản năng di chuyển cơ thể, tránh tầm nhìn của anh. Sau khi phản ứng kịp, nhìn lại, Đinh Nghiêu đã đi tới một chiếc xe địa hình, không còn nhìn cô nữa.

Lúc nãy phải chăng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Đoàn xe chạy tới quảng trường trước cửa thành, nơi đó đã có đội viên đội Tìm kiếm chực chờ từ sớm. Xe tải của Hàn Yên Yên vốn chỉ có cô cùng bốn thành viên chiến đội, lúc này người đi lên liền chiếm tới nửa cái xe. Ngày hè nóng bức khiến mùi cơ thể xộc ra nồng nàn.

Hàn Yên Yên bất giác lui vào trong, quay đầu đi. Xuyên qua lỗ hổng trên tấm vải che, cô lại nhìn thấy Đinh Nghiêu. Anh đang ngồi trên ghế phó lái, tay vươn ra cửa sổ khẩy tàn thuốc. Động tác đẹp thật

- Hàn Yên Yên chỉ vừa mới nghĩ như vậy, người vốn đang trưng sườn mặt đối diện cô bỗng chốc quay đầu, ánh mắt như dao bắn về phía này.

Hô hấp Hàn Yên Yên cứng lại, tính cảnh giác của anh ta quá đáng sợ. Cô nhanh chóng quay đầu đi.

Đinh Nghiêu nhìn chằm chằm xe tải vài giây, sau đó duỗi tay ra hiệu một người tới.

Hàn Yên Yên quay đầu đánh giá những người vừa mới lên xe. Đây là những người tìm kiếm được chiêu mộ mà Tề Đồng Đồng đã nhắc tới, đa phần là người thường hoặc là dị năng giả yếu ớt. Nhưng những người này đều cầm vũ khí trong tay, không phải gậy gỗ thì là thanh sắt, trên eo còn giắt dao phay, không một ai khác biệt.

Hàn Yên Yên vô thức sờ con dao gọt trái cây trong túi. Cô chỉ có một con dao nho nhỏ thó được lúc ở chợ đêm. So sánh với người khác, rõ ràng đồ của cô quá nhỏ. Chờ tới địa điểm kia, phải nghĩ biện pháp tìm được một vũ khí thích hợp….

Vừa nghĩ như vậy, thân xe đột nhiên rung lên, một chàng trai trẻ cường tráng đạp một chân lên xe, lộ ra nửa người. Anh ta mặt giáp ngực, rõ ràng là người của chiến đội. Đôi mắt anh ta quét một vòng, nhìn thấy Hàn Yên Yên ngồi tít bên trong, ánh mắt ngay lập tức sáng rực: "Này! Cô! Đúng, cô đó mỹ nữ."

Hàn Yên Yên cảnh giác nhìn anh ta. Cậu ta cười hì hì rút một cây mã tấu ra đưa cho Hàn Yên Yên: "Cho cô cái này."

Quả thật là đưa than ngày tuyết đông.

Hàn Yên Yên biết bản thân sắp đi tới nơi nguy hiểm tới tính mạng, không chút do dự, cô đứng lên nhận thanh đao kia trước ánh mắt ghen tị của bao người. Cô nói cảm ơn với cậu ta, cậu trai nhe răng cười vui vẻ rồi nhảy xuống.

Hàn Yên Yên lại nhìn ra bên ngoài qua mấy cái lỗ rách nát, cô thấy cậu ta đang đi tới xe việt dã của Đinh Nghiêu, nói gì đó với người đang ngồi vị trí phó lái, sau đó rời đi. Đinh Nghiêu không lộ mặt, chỉ có một bàn tay giữ điếu thuốc còn lộ ra trên cửa sổ xe, ngón tay kia mảnh khảnh thon dài, khớp xương rõ ràng.

Hàn Yên Yên quay đầu đi, đầu ngón tay lướt trên lưỡi đao, khóe miệng hơi mỉm cười.

Ngước mắt lên liền nhận ra vài người trong xe đang nhìn cô chăm chú.

Trên xe này phần lớn là đàn ông, ngoại trừ Hàn Yên Yên thì chỉ có một người phụ nữ lực lưỡng. Mặt cô ta vàng như nến, nhìn kỹ mới phát hiện cô gái khiến cho người ta có cảm giác "lực lưỡng" này thực chất là vì khung xương lớn, chứ trên người cô ta không có bao nhiêu thịt, rất gầy.

So sánh với Hàn Yên Yên, trẻ trung xinh đẹp, làn da căng mịn như chảy ra nước, cực kỳ bắt mắt. Dù thế, những đội viên trong chiến đội ngoài lúc vừa lên xe có nhìn cô mấy cái, sau đó rất ăn ý không liếc mắt nhìn cô lần nào nữa. Còn những người này, dường như hoàn toàn không để ý tới mỹ mạo của cô.

Thực ra, hiện tại bọn họ không phải nhìn chằm chằm mặt của cô, mà là đang nhìn chăm chăm vào mã tấu cô đang cầm trên tay.

Vừa nhìn đã biết là hàng tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!