Chương 113: Thế Giới Tinh Tế 2

Đường Khác chạy về lầu chính.

Kiến trúc nơi đây cực kỳ phức tạp, nhưng cậu có một trí nhớ trời phú, không hề lạc đường, trực tiếp trở về gian nhỏ tiếp khách.

Hai người trong phòng tiếp khách bị cậu chạy vào mà hoảng sợ.

Hân Nhã đứng bật dậy, có chút bối rối hỏi: "Tiểu Khác, sao thế con?"

Đường Khác cứng ngắc một chút.

Vừa rồi, dù thời gian rất ngắn, nhưng cậu đã thấy rõ ràng.

Trước đó hai người rõ ràng ngồi trên hai sô pha riêng biệt, hiện giờ lại ngồi cùng một cái sô pha.

Một khắc cậu xông tới, mẹ cậu đang dán lên sô pha, hơi cúi đầu, thân thể cơ hồ dán lên cạnh ghế sô pha, không hề tránh né.

Mà người đàn ông kia, ba ruột của chị Yên, chú họ của cậu, một tay nắm lấy tay mẹ câu, một tay khác đặt lên thắt lưng mẹ cậu.

Ông ta gần mẹ vô cùng, gần thêm chút nữa thì có khác nào ôm mẹ vào ngực ông ta đâu!

Trong một chớp mắt, trong lòng Đường Khác bùng nổ phẫn nộ.

Mặc dù cậu vẫn chỉ là một thằng nhãi con, nhưng cũng cảm nhận được tính xâm lược mãnh liệt của ông ta.

Mà đồng dạng, dù chỉ là một thằng bé trai, cậu cũng có bản năng bảo vệ lãnh thổ của bản thân.

Tay của cậu tức khắc nắm chặt, như thể bất kỳ lúc nào cũng sẽ xông tới đấm ông ta một phát.

Nhưng cậu nhớ tới Hàn Yên Yên, khuôn mặt ngây thơ dịu dàng của cô dần hoá giải lệ khí của cậu.

Cậu buông nắm đấm ra, bình tĩnh bước tới.

"Sao chỉ có con trở về? Chị họ Yên Yên đâu rồi?" Gia chủ Hàn gia hỏi.

"Chị chơi với con lâu nên hơi mệt rồi ạ.

Con về đây tìm mẹ.

Mẹ ơi, chúng ta ở đây cũng lâu rồi, nên về thôi ạ." Cậu nói.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, ánh mắt hung ác toé ra như con sói nhe răng, muốn giết ông à? Cái thằng sói con này….

Gia chủ Hàn gia mỉm cười, nói: "Không vội, ở lại ăn cơmtruaw.

Vừa rồi mẹ con đang nói đến vụ chuyển trường.

Trong khu trường học ở Đông Đại này thì tốt nhất là Đông Thần, ta và mẹ con đã nghĩ kỹ, để con…"

"Không cần đâu ạ.

Con không nghĩ giống mẹ, con không muốn đi Đông Thần." Đường Khác lắc đầu.

Gia chủ Hàn gia kinh ngạc, Hân Nhã thì ngạc nhiên: "Tiểu Khác, con nói bậy bạ gì vây?" Con của bà đã sớm trưởng thành hiểu chuyện, trước đó bà rõ ràng đã nói hết chuyện này một năm một mười phân tích cho cậu!

Đường Khác nhìn về phía mẹ hỏi: "Mẹ, mà có biết Học viện Áo Lâm không?"

"Áo Lâm?" Dĩ nhiên Hân Nhã biết Áo Lâm, Áo Lâm cũng là một trong những lựa chọn bà từng cân nhắc qua.

Nhưng dù sao Áo Lâm cũng không phải là tốt nhất, một người mẹ, luôn muốn dâng tới trước mặt đứa trẻ của mình những thứ tốt nhất trên thế giới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!