Tôi vội rụt đầu xuống, hắn mà nhìn thấy thì có nước toi đời. Phong thì thào:
– Nó…đã đi chưa?
– Chưa. Vẫn đang ở ngoài kia. – tôi khẽ trả lời.
Nhưng rồi tôi bỗng nhận ra 1 điều. Nếu tên xì ke có thể vào đây được, thì chắc chắn ở đây sẽ có 1 lối đi khác dẫn ra bên ngoài. Chỉ cần đi ngược lại từ nơi hắn đến thôi…. đúng là vậy rồi.
Tôi quay sang nói với Phong điều đó. Nó mừng lắm, nhưng cũng ko khỏi băn khoăn:
– Nhưng giờ hắn đang ở ngoài kia. Làm cách nào để mình có thể vượt qua hắn bây giờ?
Thằng Phong nói đúng. Căn phòng này chỉ có 1 cửa ra vào duy nhất. Việc 2 thằng đi qua tên xì ke mà ko để hắn phát hiện hoàn toàn bất khả thi. Tôi suy nghĩ 1 lúc, rồi đưa ra hạ sách cuối cùng:
– Tui sẽ đánh lạc hướng nó. Ông lợi dụng lúc nó không để ý, chạy ra khỏi đây nghen.
– Vậy còn bạn thì sao? – Phong luống cuống.
Nhìn nó bằng ánh mắt đầy tự tin, tôi quả quyết:
– Con quỷ này tuy to lớn nhưng rất chậm chạp. Tôi sẽ có cách thoát thân. Ông chạy ra ngoài, tìm người quay lại cứu tôi. Nghen!
Quyết định xong, 2 thằng nằm rạp xuống đất, bò từ từ ra phía cửa, cố gắng tránh bị tên xì ke nhìn thấy. Tôi kêu Phong núp ở cửa chờ đợi, còn mình thì mở cửa thật mạnh:
– Ê…đồ ma cây…giỏi thì bắt tao nè!
Hờ..ờ…. ăn….. hơ…. cho tao… ăn…
Tên xì ke rên lên từng tiếng man dại, rồi quay dần về phía tôi. Ngay khi khoảng cách đã đủ xa, tôi hét lớn:
– Chạy đi!
Phong vừa nghe tiếng tôi thì phóng ra. Nó dồn sức chạy thật nhanh về phía ngược lại.
– Tui sẽ quay lại cứu bạn!
- Phong vừa chạy vừa quay đầu lại nói với tôi.
Tôi chỉ nghe câu nói của nó hoà lẫn vào tiếng thở hồng hộc của mình.
" Cửa thang máy đang mở, nhưng nó không hoạt động. Chỉ còn chỗ đó thôi"
Tôi chạy thật nhanh về phía nhà xác. Ngay phía sau lưng là tiếng bước chân thình thịch của tên xì ke. Sao lần này hắn lại nhanh hơn vậy? Dù tôi đã bung hết sức, nhưng ko thể nào kéo giãn khoảng cách với hắn được. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng như lửa của hắn phà sát vào gáy mình.
" Nhà xác kia rồi"
Vừa chạy được vào trong là ngay lập tức tôi đóng cửa.
Rầm …
Cơ thể tôi văng về phía sau mấy mét. Cánh cửa đã văng ra khỏi bản lề nằm chõng chơ trên nền gạch.
"Tiêu rồi….."
Tôi đã không kịp thực hiện kế hoạch của mình. Hắn đã nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của tôi. Trước mắt tôi lúc này, là 1 cơ thể gầy guộc, đen đúa, khô quéo như 1 xác ướp đang chực chờ để nhai sống mình.
" Vĩnh biệt cha mẹ, vĩnh biệt các em…xin lỗi…"
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!