– Có ai không…có ai không…. Làm ơn..?
Mặc dù tôi đã cố gắng gọi sự trợ giúp từ bên ngoài, nhưng có vẻ chẳng ăn thua mấy. Dường như nơi này không có ai, ngoài những xác c.h.ế. t nằm im lìm ngoài kia…
"Có kẽ hở như vầy…chắc có thể đẩy ra được"
Tôi nghĩ thầm, giờ chỉ có thể tự trông đợi vào bản thân thôi. Tôi xoay người lại, dồn sức vào 2 bàn tay mà tống thật mạnh.
Rầm….
Sau gần chục cú đấm, 2 bàn tay tôi đã sưng tấy lên, nhưng bù lại, cánh cửa hộc tủ cũng đã bung ra. Không đợi thêm 1 giây, tôi liền vội vã chui ra ngoài.
– Lạnh quá. Phải kiếm cái gì đó mặc vào mới được!
May mắn làm sao, bộ đồ bảo vệ của tôi vẫn còn ở đây. Nó nằm ngay dưới chân hộc lạnh (nơi tôi vừa chui ra).
– Cái gì đây?
Vừa định mặc quần vào, tôi chợt phát hiện dưới ngón chân mình cũng có đeo 1 bảng số. Trên đó ghi là….311. Chắc có lẽ do chân tôi đã tê cứng vì lạnh, nên không nhận ra được chân mình đang bị buộc nó vào. Tôi tháo bảng số ra rồi tiếp tục mặc đồ. Xong xuôi, tôi đảo mắt 1 lượt xung quanh. Đến lúc này, cảnh tượng căn phòng mới hoàn toàn hiện rõ ra trước mắt. Thật sự tôi không nhìn lầm, ở đây thật sự có rất nhiều xác chết. Họ được sắp xếp rất ngay ngắn và theo thứ tự.
Tôi đếm thì có khoảng 3 dãy, mỗi dãy lại có 10 xác chết. Mỗi xác c.h.ế. t đều có treo trên ngón chân 1 con số. Bắt đầu là 101….
Khoan đã! Tôi bỗng nhận ra 1 điều gì đó. Kế bên mỗi xác c.h.ế. t đều có 1 bộ đồng phục bảo vệ. Cả người run lẩy bẩy…không phải vì tôi lạnh, mà là vì ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Để chắc ăn, tôi xem xét kỹ từng con số lại 1 lần nữa.
101…..102….308…309…..
Không hề có cái xác thứ 310 và vẫn còn dư 1 giường trống. 1 sự trùng hợp đến kinh hoàng, số lượng xác c.h.ế. t này trùng khớp với số căn hộ ở chung cư. Và tất nhiên, sự biến mất đột ngột của căn hộ 310 có thể cũng liên quan đến xác c.h.ế. t 310.
Có lẽ nào, tất cả những xác c.h.ế. t này đều đã từng là bảo vệ giống như tôi sao? Và vì 1 lý do nào đó, họ đều phải nằm ở đây….1 nơi âm u, lạnh lẽo và chưa biết bao giờ có thể trở về với gia đình. Và điều khó hiểu nhất là…. người 310 đâu? Không lẽ, anh ta vẫn còn sống sao? Nếu đúng như vậy thì mình vẫn có cơ hội để sống sót ra khỏi chuyện này rồi!
…. Sột…soạt…
Đang đăm chiêu suy nghĩ, thì bỗng có tiếng động khiến tôi giật mình. Âm thanh phát ra ở đâu đó trong căn phòng này. Tôi dò dẫm quay lại giữa phòng, căng mắt để tìm kiếm thứ đã gây ra âm thanh vừa rồi.
…Soạt….
Tôi có bị hoa mắt không? Ý tôi là ở đây không hề có gió, nhưng hình như có 1 cái xác vừa cử động thì phải? Bằng chứng là tấm vải trắng đã lệch ra, để lộ cơ thể với da thịt thâm tím do để lạnh lâu ngày. Lòng thương cảm tự nhiên trỗi dậy, tôi bèn đi tới gần cái xác, cố tình kéo tấm vải đắp lại cho anh ta.
Nhưng đang lui cui chỉnh tấm vải, thì….. Cha mẹ ơi! Cái xác từ từ ngồi dậy khiến tôi hoảng hồn mà té bật ra đất. Đôi mắt trắng dã vô hồn đó dần chuyển hướng, rồi trừng trừng nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù của nó vậy.
Biết sắp có chuyện chẳng lành, tôi nhanh chóng ngồi dậy để tìm lối ra. Nhưng có lẽ đã muộn rồi!
Ư..ư….ư…
Lần lượt, từng cái xác ngồi dậy, cùng với đó là tiếng rên rỉ đặc nghẹt phát ra trong cổ họng. Họ bắt đầu trèo xuống giường và tất cả đều nhắm đến tôi.
…. Tại sao…. mày…với nó… được…sống…
Tai tôi nghe được giọng nói uất ức, ngắt quãng của họ. Tôi mếu máo lết sâu về phía góc phòng, bất lực nhìn họ lết từng bước chậm chạp, xiêu vẹo, cùng với đó là hơi thở hôi thối nồng nặc mùi tử khí, ngày càng lan ra khắp căn phòng.
"Mình…mình…sắp c.h.ế. t rồi"
Tôi bật khóc như 1 đứa trẻ, 2 tay ôm lấy đầu, mắt nhắm nghiền và chờ đợi tử thần đến rước mình….
……
– Nè…Hùng ơi…sao bạn ngồi khóc vậy?
Giọng thằng Phong văng vẳng bên tai làm tôi vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Nó đang đứng trước mặt tôi, với ánh mắt đầy lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!