Chương 7: (Vô Đề)

Ư…hm…. ưhmmm…

Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, kèm theo đó là tiếng rên rỉ không lẫn vào đâu được của người phụ nữ kia. Chị ta đang lẩn quẩn trong căn hộ này, có vẻ chị ta biết được sự có mặt của chúng tôi ở đây.

" Không được! Không thể sợ hãi vào lúc này được" – tôi cố tự trấn tĩnh bản thân . Ít ra tôi cũng biết điểm yếu của chị ta là gì. Tôi có thể dựa vào đó để đưa cả 2 thoát ra khỏi đây. Tôi quay sang nói nhỏ vào tai Phong:

– Kẻ đang ở ngoài, chính là người phụ nữ mà tui đã kể với ông.

– Sao…. con quỷ ăn thịt người….

- Phong thốt lên.

– Suỵt…nhỏ nhỏ cái miệng. Muốn c.h.ế. t hả?

Tôi vừa gằng giọng vừa che miệng thằng Phong. Tay tôi cảm nhận được hơi thở dồn dập, nóng hổi của nó. Tôi biết, cũng như tôi, nó đang rất sợ hãi.

– Ông có cái gì có thể phát ra tiếng động không? Điện thoại chẳng hạn?

Phong gật gật đầu, đoạn nó lấy trong túi xách ra 1 cái điện thoại đưa cho tôi.

– Tui có loại " cục gạch" này thôi…

- Phong nói.

– Vậy là đủ rồi! – tôi ra hiệu

Cầm điện thoại trên tay, tôi bắt đầu vận dụng bộ nhớ " siêu phàm" của mình. Cố gắng nhớ thật rõ khoảng cách từ đây đến cửa ra vào, chướng ngại vật hoặc bất cứ thứ gì nằm trên đường đi mà có thể gây ra tiếng động. Cánh cửa chắc chắn đang mở, việc duy nhất là đến được đó 1 cách yên lặng nhất.

Nhẩm tính 1 hồi, tôi căn chỉnh thời gian đồng hồ báo thức trên điện thoại và đặt xuống ngay phía cửa phòng. Xong xuôi, tôi quay lại nói với Phong:

– Chuông báo sẽ reo khoảng gần 1p. Đó cũng là thời gian để mình thoát ra khỏi đây. Nhớ lời tui dặn đây! Đi sát sau lưng tui, không được nhìn lại và cố gắng thở càng nhẹ càng tốt. Biết chưa?

Phong gật đầu:

– Uh. Nhưng để tui lấy theo 1 thứ đã!

Nói xong, nó cầm bảng cầu cơ lên rồi cho vào túi xách. Dù không hiểu nó lấy thứ đó để làm gì, nhưng thôi, đó không phải là chuyện gì to tát đáng để lưu tâm lúc này.

Cả 2 bắt đầu chui qua cái lỗ trên tường để tiến về phòng bên cạnh. Khi đến gần cửa phòng, tôi nghe rõ có tiếng bước chân đang lại gần. Tôi liền nép sát người vào vách tường, đoạn ra dấu cho thằng Phong im lặng. Chị ta vừa sắp đi qua đây….

Ưmmmh….ư.. hmmm….

Bỗng chị ta dừng lại ngay tại chỗ 2 thằng đang đứng, tiếng rên rỉ khàn đục cứ phát ra từ cổ họng ngày càng lớn hơn. Chị ta chỉ đứng cách chúng tôi 1 bức tường mỏng mà thôi.

" Thấy mẹ…nó biết rồi sao?" – tôi bụm chặt miệng mình và cả thằng Phong, cố ngăn tiếng thở dốc xuống mức thấp nhất. Sau 1 lúc, chị ta bắt đầu di chuyển về hướng khác. Tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề gõ xuống nền gạch từ từ xa dần. Lúc này tôi mới buông tay ra để thở, nhưng vẫn không ngưng cảnh giác phía ngoài.

Reng…. reng…. reng…

Chuông điện thoại reo liên hồi, kèm theo đó là tiếng thét như điên dại của người phụ nữ kia.

Rầm…. rầm…rầm…rầm…

Chị ta lao như bay đến chỗ cánh cửa bị gỗ chắn ngang, tiếng đập phá cửa, tiếng những mảnh gỗ vỡ nát, gãy vụn hoà lẫn vào nhau tạo nên 1 thứ âm thanh ghê rợn vô cùng. Nhưng…đó chính là thứ tôi muốn. Đã đến lúc thoát ra khỏi đây rồi!

Tôi ra hiệu cho Phong, cả 2 từ từ đi ra khỏi phòng. Sau khi luồn lách qua 1 số đồ vật nằm rải rác dưới đất, cửa ra đang ở trước mắt rồi. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi….

Sau 1 hồi kêu inh ỏi, tiếng chuông điện thoại chợt im bặt, tiếng đập cửa, la hét cũng không còn nữa. Không gian lại trở về với sự yên lặng c.h.ế. t chóc của nó. Tôi đã tính sai thời gian 1 chút rồi. Nhưng không sao….

– Ui da…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!