Tim tôi bắt đầu đập mạnh, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, ra hiệu đi tiếp. Cánh cửa sắt dẫn lên tầng trên đã ở trước mắt rồi, chỉ còn cách vài mét nữa thôi. Bất giác, tôi khựng lại vì có 1 bàn tay đặt lên vai mình. Nghĩ là thằng Phong muốn nói gì đó, tôi hỏi khẽ:
– Có chuyện gì hả ông?
Nhưng ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra thằng Phong cũng vừa đi lướt qua, trong khi bàn tay đó vẫn còn đặt trên vai tôi. " Thấy mẹ rồi!" – Tôi bắt đầu thở dốc, không dám cử động thêm nữa, và cũng không thể kiềm nén tiếng ú ớ phát ra từ cổ họng.
– Suỵt…
Phong đưa 1 ngón tay lên miệng, đoạn mắt nó liếc liếc về phía sau như thầm báo với tôi rằng, có ai đang đứng sau lưng 2 thằng. Nhưng tôi đoán, có thể không phải là người phụ nữ kia. Đơn giản là tôi không hề nghe tiếng rên của chị ta, và cái cảm giác áp lực đè nặng lên cơ thể cũng không hề có.
Hít 1 hơi thật sâu, tôi dồn hết can đảm quay phắt ra sau, kêu lớn:
– Ai đó?
Ánh đèn pin vừa rọi qua, tôi thấy rõ có 1 bóng đen từ từ tan biến như làn khói mỏng. Tôi thì thào:
– Ông có thấy cái thứ mà tôi vừa thấy không?
– Có…. hình như là nó đứng trước cửa của căn hộ kia! – Phong đáp đoạn chỉ tay về phía căn hộ 310 – tui muốn đến đó xem thử.
– Tùy ông. Tui thì phải kiểm tra cánh cửa sắt trước đã. Lần trước vẫn chưa thử hết mấy chìa khoá này.
Nói đoạn, tôi quay đi về phía cửa sắt. Phong thì đi về hướng căn hộ 310.
Tôi tách từng chìa khoá , cố gắng để không sót 1 chìa nào. Nhưng sau 1 lúc thử đi thử lại nhiều lần, quả thật không có chìa nào vừa với ổ khoá cả. Không lẽ …bà lão kia, đúng thật là ma sao? Hay là chỉ có 1 mình bà ta có chìa khoá để đi lên trên kia?
Đang ức chế vì 1 lần nữa lâm vào bế tắc, thì thằng Phong đứng bên này kêu lên:
– Ủa…kỳ lạ thật!
Nam Cung Tư Uyển
– Vụ gì nữa…ông cứ ở đó mà kỳ với chẳng lạ miết vậy! – tôi bực bội ra mặt.
Phong gãi gãi đầu, đoạn nó kêu tôi lại gần rồi hỏi:
– Tui nhớ bạn nói là tầng này không có căn 311 đúng không?
– Uh…thì đúng vậy mà! – tôi ngạc nhiên.
Phong chỉ tay về cánh cửa trước mặt, nói:
– Vậy bạn nhìn đi! Đây là số mấy?
Tôi c.h.ế. t trân tại chỗ, dụi mắt liên tục vì không thể tin vào những gì mình đang thấy nữa. Căn hộ mà tôi chắc như đinh đóng cột rằng nó là 310, thì bây giờ con số 311 đang hiện ra chình ình trước mắt.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tôi lúng túng chạy sang căn kế bên để xem thử, thì nó vẫn là căn 309. Tôi lắp bắp:
– Căn số 310…nhà của người phụ nữ kia đâu rồi? Rõ ràng 2 đêm đi tuần, tui đều thấy căn 310 mà!
– Có khi nào…ông mệt quá ngủ quên rồi nằm mơ không? Thật sự là ông không hề đi tuần. Và vì 1 lý do nào đó mà tầng này không hề có căn 310? – giọng Phong có vẻ nghi ngờ.
Tôi không thể trả lời câu hỏi của nó. Chỉ biết bây giờ đầu óc tôi đảo lộn hết rồi, không còn biết đâu là thật, đâu là mơ nữa.
Phong thì lại tỏ ra bình tĩnh hơn tôi rất nhiều. Nó suy nghĩ 1 hồi rồi nói:
– Bình tĩnh…không phải bạn đang có chìa khoá căn 311 sao? Sẵn vô đó kiểm tra luôn. Biết đâu sẽ tìm ra manh mối nào đó.
– Lỡ đâu có người đang ở trong đó thì sao? Người ta lại nghĩ mình ăn trộm thì tiêu! – tôi phân vân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!