Sao anh ta lại có mặt ở đây chứ? Nhưng qua câu nói vừa rồi, rõ ràng là có 1 bí mật….1 chuyện gì đó mà chỉ có anh ta có thể giải đáp. Tôi tiến tới túm lấy cổ áo của anh ta, gắt lên:
– Anh gạt tôi? Anh cố tình đưa tôi vào chuyện này đúng không?
Rầm…rầm…rầm…
Vừa dứt câu, cánh cửa liền rung lắc 1 cách dữ dội như muốn sút hẳn ra ngoài. Tôi cuống cuồng quay lại chống 2 tay vào để giữ nó lại. Xém chút tôi quên mất người phụ nữ kia vẫn còn ở trong đó.
Hức…ư.. hm…ưhm…hức..
Tai tôi vẫn nghe rõ tiếng rên rỉ nấc nghẹn của chị ta. Sau mỗi tiếng nấc là âm thanh của 1 cú đập như búa bổ vào cánh cửa. Tôi quay lại nhìn anh Tân với ánh mắt cầu cứu:
– Mau giúp tôi…chặn cửa lại…
Tân đứng như trời trồng vài giây, rồi như nhận ra điều gì đó, anh ta ngay lập tức lao đến phụ tôi chặn cửa lại, miệng lắp bắp:
– Làm sao…. cô ta đến tận đây được chứ?
Mẹ nó! Gương mặt đó là sao chứ? Nhìn nét mặt đầy ngạc nhiên của anh ta…. không lẽ anh ta thật sự không biết chị ta đang ở đây sao? Tôi không có hơi sức đâu mà trả lời anh ta vào lúc này. Cả 2 cắn răng dồn sức để giữ cho cánh cửa nhưng có vẻ… sắp không đc nữa rồi…..
– Nè…cậu làm cái gì mà đập cửa rầm rầm vậy. Muốn phá nhà hả?
Là giọng của bà chủ nhà. Cái giọng the thé, chua như dấm của bà ta không lẫn vào đâu được. Bỗng tôi nhận ra cánh cửa lúc này cũng ngưng rung lắc, tiếng đập cửa cũng không còn nữa. Tôi quay lại, giọng thì thào can ngăn:
– Cô đừng lại đây…Nguy hiểm lắm!
Mặc cho tôi đã cảnh báo, bà ta vẫn ung dung bước tới.
Nam Cung Tư Uyển
– Cậu làm cái trò gì vậy? – bà ta hất hàm.
– Có ma… Nó đang ở trong phòng này nè cô! – tôi nhăn nhó.
– Điên rồi hả? Nhà tôi làm gì có ma… Có mấy người là quỷ cho có. Tránh ra…
Đoạn bà ta xô tôi sang 1 bên. Cánh cửa vừa mở, 1 luồng gió thổi hắt ra, bên trong tối đen và trống rỗng…không có ai cả. Bà chủ nhà nói lớn:
– Đâu.. ma đâu…quỷ đâu?
Tôi và anh Tân ngơ ngác nhìn nhau, rồi ngóng cổ lên nhìn vào bên trong. Nó đã đi đâu rồi?
Chợt….1 bàn tay đầy xương xẩu, móng tay thì dài ngoằng thò ra từ trong bóng tối mà chụp lấy cái đầu của bà chủ nhà mà lôi vào trong. Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến chúng tôi không thể nào kịp phản ứng. Chỉ thấy gương mặt bà chủ nhà thoáng vẻ kinh ngạc trước khi cánh cửa đóng sầm lại.
Á…ặc…ặc…
Đứng bên ngoài, tôi có thể nghe rõ âm thanh nấc nghẹn yếu ớt của bà chủ nhà, cứ như là có thứ gì đó đang cắm sâu vào cổ họng bà ta vậy. Sau đó là tiếng xương gãy răng rắc cùng tiếng da thịt bị xé toạc ra từng mảnh.
– Nó…ăn sống bà ta rồi sao?
Tôi đứng c.h.ế. t trân vì sợ hãi. Nếu như lúc nãy tôi không nhanh trí, thì có lẽ bây giờ…. tôi chỉ còn là 1 đống thịt nhầy nhụa trong bao tử người phụ nữ đó rồi. Nghĩ đến đó thôi mà mình mẩy tôi nổi hết gai ốc, cơn buồn nôn tự nhiên chực trào lên khiến tôi gục xuống mà nôn tại chỗ.
– Chạy nhanh! Không thể ở đây được nữa đâu.
Anh Tân kéo tôi bỏ chạy xuống lầu. Cửa ra vào đã ở trước mặt. Nhưng ở đó có nguyên 1 cái ổ khoá to đùng đang nằm trên chốt cửa. Tôi kêu lên thảng thốt:
– Thôi tiêu rồi. Bà chủ nhà khoá cửa rồi!
Làm sao mở khoá bây giờ? Chìa khoá chắc chắn là ở trên người bà chủ, nhưng hiện tại bà ta đang ở trong phòng tôi…và người phụ nữ kia cũng đang ở trong đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!