Chương 3: (Vô Đề)

Người phụ nữ dừng lại khi chỉ cách tôi khoảng 2 bước chân. Thứ bóng tối kỳ dị làm cho gương mặt chị ta nhoè đi, khiến tôi dù cố căng mắt ra nhìn vẫn không thể nhìn rõ được. "Không lẽ bây giờ mình lại đi rọi đèn vào mặt chỉ?" – tôi phân vân 1 chút rồi nhận ra mình đang đứng chặn trước cửa nhà. Tôi liền hỏi:

– Chị…. chị…vô nhà hả?

Đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là sự im lặng, im lặng đến nghẹt thở. Cảm thấy hơi quê vì câu hỏi lãng nhách không ăn nhập vào đâu của mình, tôi liền cười ngượng rồi chầm chậm đi vòng qua phía ngoài, hướng về lối cầu thang.

Ngạt thở… Đúng, đây là cảm giác mà tôi cảm nhận được khi ở gần người phụ nữ đó. Mặc dù chị ta chẳng làm gì tôi cả, nhưng cái áp lực khi đối diện với chị ta làm tôi thấy giống như có 1 sợi dây thừng đang siết chặt lấy cổ mình vậy. Tôi không muốn ở đây 1 chút nào nữa, 1 giây cũng không….

Kít…kít…Rầm.

Cánh cửa căn hộ kêu lên vài tiếng não nề rồi đóng 1 cái thật mạnh. Vậy là chị ta đã vô nhà rồi!

– Haizz… Chắc do mình nghĩ lung tung thôi!

Tôi tự trấn an mình, rồi tiếp tục đi xuống cầu thang.

…U…hm…. ưh.. mm

Lại cái tiếng rên đó. Không phải chị ta đã vô nhà rồi sao? Sao tai tôi lại nghe tiếng đó nữa chứ? Bất giác, cơ thể tôi tự động đứng sững lại dù cho lý trí đang gào lên rằng: " Mày đứng lại làm gì thằng ngu. Đi tiếp đi!".

Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo, tôi từ từ quay đầu lại. Sau lưng tôi không 1 bóng người. 1 khoảng không tối đen như mực bao trùm cả tầng lầu. Tôi lia đèn pin hết mọi ngóc ngách, để chắc chắn rằng tôi chỉ nghe lầm thôi…

Nhưng không…tôi không hề nghe lầm. Tiếng rên rỉ tuy nhỏ nhưng đủ để tôi biết chị ta…. đang ở đâu đó rất gần đây, rất gần…

Tôi nhận ra mình đã bỏ sót chỗ nào rồi. Tay tôi run lẩy bẩy, đầu óc quay cuồng ngay khi vừa rọi đèn pin lên…. trần nhà.

Một mái tóc đen rũ rượi ngay sát trên đầu tôi, khuôn mặt nhoè nhoẹt chỉ còn thấy nửa bên cùng đôi mắt trợn trắng đang nhìn xuống. Chị ta đứng…mà không…chị ta đang bò thì đúng hơn, với cả tay và chân đang bám vào trần nhà. Cái đầu chị ta…nhìn cùng hướng với tôi. Đồng nghĩa là…. đang xoay ngược hẳn với cơ thể.

"Cái quái gì đây? Chị ta có còn là con người không? Hay chỉ là…là ma?". Đầu tôi cứ quanh đi quẩn lại những câu hỏi đó. Tôi lùi lại vài bước, nhưng quên rằng mình đang đứng trên cầu thang. Ngay lập tức, cả người tôi mất đà té ngược về phía sau, rồi lăn mấy vòng trước khi đầu đập mạnh vào vách tường chỗ đoạn nối giữa 2 tầng. Mắt tối sầm đi, tôi dần dần mất ý thức cho đến khi… không còn biết gì nữa…..

…..

– Cậu ơi…cậu gì ơi…

Vừa mở mắt, tôi liền bật dậy rồi lùi sát vào vách tường.

– Mình đang ở đâu đây?

Dụi dụi mắt mấy cái, tôi bàng hoàng nhận ra mình đang nằm ở hành lang, ngay trước cửa phòng giám sát. Đứng trước mặt tôi là 1 người bà già chắc cũng ngoài 70. Bà ta mặc 1 bộ bà ba màu nâu đất, lưng khòm xuống nhìn tôi hỏi:

– Sao không vô phòng ngủ, mà đi ngủ ngoài hành lang vậy?

– Dạ…con…ơ…con…

Tôi lúng túng không biết giải thích sao với bà ta. Tôi nhớ rõ ràng là mình đã gặp ma, người phụ nữ đó…. Xong thì té đập đầu rất mạnh vào tường bất tỉnh. Nhưng chuyện đó xảy ra ở tuốt trên tầng 3, sao giờ tôi lại nằm ở đây? Không lẽ tôi ngủ mớ rồi đi ra đây nằm?

Sờ vào sau gáy thì vẫn còn đau, nhưng nó không hề có vết thương hay vết sưng. Đang miên man suy nghĩ, thì bà già ấy lại hỏi:

– Cậu là bảo vệ mới hả? Tôi chưa gặp cậu lần nào!

– Dạ, con mới làm được 2 ngày thôi

- tôi gật đầu đoạn hỏi lại

- Bà sống ở đây hả bà?

– Uh…bà sống ở đây mấy chục năm rồi! Bà ở căn 401!

Tôi lồm cồm đứng dậy. Chợt bà lão lấy trong túi áo ra 1 con d.a. o gấp đưa cho tôi rồi mỉm cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!