Chương 2: (Vô Đề)

Tôi hoang mang tột độ, tự hỏi hơi lạnh mà tôi cảm nhận… thật sự nó phát ra từ đâu? Tôi có nên gọi đàm cho anh Tân để hỏi không?

Nhưng 1 lần nữa, tôi tự trấn an mình rằng đó có thể chỉ là cảm giác của cơ thể khi rơi vào trạng thái mệt mỏi. Cũng có thể là do cơn buồn ngủ đã tạo ra cho tôi những ảo giác đó. Chắc là vậy rồi! Anh Tân đã dặn rằng chỉ gọi đàm cho anh ta khi có chuyện khẩn cấp. Nếu bây giờ mà tôi đi kể cho anh ta nghe mấy chuyện này, có khi lại bị ăn chửi lãng nhách nữa. Hít 1 hơi thật sâu để trấn tĩnh, tôi ngồi xuống ghế để tiếp tục công việc của mình.

Trời đã gần sáng, thỉnh thoảng tôi lại thấy 1 vài bà chị, bà cô tập thể dục đi lướt qua trên Cam. Cơn buồn ngủ cũng đã biến mất, nhưng thay vào đó là 1 cơ thể mỏi nhừ, đau nhức. Thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thức trọn 1 đêm, cơ thể tôi tất nhiên vẫn chưa quen với điều đó.

– Phải cố gắng lên. Rồi mình sẽ quen thôi!

Miệng thì tự động viên bản thân, còn tay tôi thì cứ xoa bóp khắp mấy chỗ nhức mỏi. Cuối cùng thì đã hết giờ làm, tôi cất gọn đồ đạc, không quên sạc cho bộ đàm mặc dù cả đêm qua tôi không chẳng hề đụng đến nó lần nào. Khoá cửa phòng giám sát cẩn thận xong thì tôi lửng thững bước ra về.

Ghé vào tiệm tạp hoá mua vài gói mì, thực phẩm duy nhất mà cái túi gần cạn có thể đáp ứng được cho tôi trong mấy ngày tới. Về nhà, ăn uống tắm rửa xong thì tôi ngay lập tức nằm vật ra nệm và ngủ thiếp đi ngay…

….

Tiếng cười khắc khắc của đứa con nít lại vang lên inh ỏi đánh thức tôi. Vẫn là cái tiếng chuông c.h.ế. t bầm mà đêm qua tôi đã quên đổi lại.

– Má….

Tôi bực dọc buông 1 tiếng chửi thề vì cái tính đãng trí của mình. Lồm cồm ngồi dậy tắt nó đi, tôi cũng chỉnh lại luôn tiếng chuông cho chắc ăn. Có vẻ sau buổi tối hôm qua, tôi đã trở nên nhạy cảm hơn với mấy cái âm thanh lạ hay mấy tiếng nhạc quái dị. Xem đồng hồ, chỉ mới hơn 2h chiều thôi, tôi lại nằm xuống nệm, cố ngủ thêm 1 chút nữa …

– Hùng ơi…. Hùng…có trong phòng không?

Tiếng ai đó đang gọi tên tôi thì phải. Rầm…rầm…rầm..

– Ai đó? Ra liền…đừng có đập cửa nữa!.

Tôi trả lời 1 cách mệt mỏi. Cánh cửa vừa mở ra, tôi tỉnh ngủ ngay lập tức vì người đang đứng trước mặt mình là…bà chủ phòng trọ. Bà ta nói ngay:

– Chừng nào cậu trả tiền nhà đây?

Tôi gãi gãi đầu, ấp úng:

– Dạ…Cô thủng thẳng cho con khoảng vài ngày nữa nha cô! Con…mới tìm được việc…lãnh lương con gửi cho cô ngay!

Bà ta nghe xong liền trừng đôi mắt ti hí trên gương mặt bóng lưỡng đầy mỡ và mồ hôi dầu:

– Mấy bữa là mấy bữa…?

- đoạn bà ta chỉ vào mặt tôi giọng bực tức

- Nè, nè tôi nói cho cậu nghe…Thấy cậu cũng hiền lành, thật thà, lại là dân tỉnh nên tôi cho cậu ở mà không lấy cọc, mà còn lấy giá rẻ nữa. Cậu hứa là khoảng nửa tháng là sẽ có tiền đưa tôi. Nhưng giờ đã 1 tháng rồi mà tôi vẫn chưa nhận được 1 đồng nào. Giờ cậu kêu tôi chờ thêm bao lâu nữa.

Cậu có biết là có bao nhiêu người ngoài kia đang muốn vào đây ở không?

– Dạ…con biết.. nhưng cô ráng cho con vài ngày nữa! Con hứa có tiền sẽ đưa cho cô ngay! – tôi khẩn khoản.

Bà ta im lặng vài giây rồi đưa 2 ngón tay ra, gằng giọng:

– 2 ngày…Sau 2 ngày mà cậu không đưa tiền cho tôi thì…cậu hiểu như thế nào rồi đó!

Nói xong thì bà ta bỏ đi. Tôi đóng cửa phòng mà tâm trạng đi xuống 1 cách thảm hại. Bây giờ phải làm cách nào đây? Tôi thở dài ngao ngán:

– Thôi kệ.. chuyện gì tới sẽ tới…

….

Dằn gói mì vào bụng xong, tôi thay đồ rồi bước ra đường. Tôi lại ghé vào quán nước quen thuộc mua 1 ly cafe. Trong lúc đợi, tôi để ý thấy chị chủ quán nước cứ nhìn nhìn mình như đang định nói gì đó. Tôi chủ động hỏi:

– Mặt em dính gì hả chị?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!