Tôi được chở về đồn trong ánh mắt hiếu kỳ của những người trong bến xe. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu cái cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ, hoang mang, sợ hãi của bọn tội phạm khi bị công an bắt mà trước giờ tôi chỉ thấy trên phim ảnh là như thế nào. Nó vô cùng khó chịu, tim thì đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc choáng váng, đi đứng không còn vững nữa. Mặc dù tôi biết là mình vô tội, nhưng ai sẽ tin tôi và…. ai sẽ minh oan cho tôi đây!
Về đến đồn, tôi được đưa vào 1 căn phòng kín chỉ có 1 cái bàn và 2 cái ghế. 1 anh công an ra hiệu cho tôi ngồi xuống, còn anh ta ngồi vào ghế đối diện.
– Chào anh, tôi là Tín. Người được chỉ định điều tra về sự mất tích của bà Mến…
Đoạn anh ta lấy trong túi ra 1 gói 3 số 5, rồi hỏi:
– Làm 1 điếu không?
Tôi lắc đầu từ chối. Anh ta để gói thuốc xuống bàn, nhẹ giọng:
– Anh là Hùng…người thuê phòng trọ nhà bà Mến đúng không?
– Dạ…
- tôi trả lời.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt dò xét:
– Chiều tối ngày hôm qua, người dân xung quanh phát hiện 1 thanh niên chạy ra từ nhà bà Mến với dáng vẻ hấp tấp. Khi họ đến xem thì thấy có rất nhiều m.á. u trên nền nhà. Dấu m.á. u kéo dài từ cửa đến phòng của cậu. Người thanh niên đó… có phải là anh không?
Nghe anh ta hỏi mà tôi chỉ biết im lặng, mồ hôi đổ ra ướt đẫm khuôn mặt. Tín nhìn tôi 1 lúc, anh ta bắt đầu nghiêm giọng hơn:
– Đề nghị anh hợp tác, trả lời tất cả câu hỏi của tôi, để có thể hưởng sự khoan hồng của pháp luật. Có phải…anh và đồng bọn đã g.i.ế. c rồi giấu xác bà Mến , đúng không?
– Dạ…không. Không phải em đâu cán bộ…
Tôi chợt ngớ người ra vì 2 chữ " đồng bọn" của anh Tín, liền ngập ngừng hỏi lại:
– Đồng bọn…. ý cán bộ là sao ạ?
Rầm…
Tín đập bàn 1 cái thật mạnh, mặt anh ta bắt đầu tỏ ra bực tức:
– Đến lúc này mà cậu còn giả vờ không biết gì sao?
– Em không hiểu ý cán bộ thật mà…
Tín đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi rồi nói:
– Người dân quanh đó có nói rằng khi đang đứng ở hiện trường, họ còn nghe thêm tiếng động lớn. Khi chạy đến nơi thì phát hiện cửa sổ phía sau nhà vỡ toang, mảnh kiếng rơi vung vãi khắp nơi. Rõ ràng là có người vừa nhảy qua cửa sổ….
Đến nước này, tôi phải nói điều gì đó…không thể im lặng mãi được…Dù chỉ còn 1 chút hi vọng… tôi thì thào:
– Con quỷ….
Tín quay lại, nhíu mày:
– Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ.
– Là chị ta…
- tôi lập lại
- con quỷ đó đã ăn thịt bà Mến. Chị ta đuổi theo em…nhưng bà chủ….
Sau đó, tôi kể lại hết tất cả sự việc đã xảy ra cho anh Tín nghe. Sự kinh hoàng vẫn hiện rõ trên gương mặt, tôi vẫn cảm thấy ray rứt về cái c.h.ế. t của bà chủ phòng trọ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!