Tôi rời khỏi làng quê yên bình của mình để lên thành phố với hi vọng đổi đời. Hoặc ít ra là tìm công việc gì đó mà có thể nuôi bản thân và phụ cha mẹ chăm lo cho 2 đứa em đang đi học.
Nhưng hi vọng đó dần dần tan biến, vì đã gần 1 tháng trôi qua từ khi tôi lên thành phố. Với 1 thằng nhà quê trong tay chẳng có 1 tấm bằng lận lưng và cũng không có bất cứ mối quan hệ hay người thân nào ở đây, tất nhiên tôi cũng chẳng thể xin được 1 công việc nào ra hồn.
Cho đến hôm nay, khi đang ngồi thẫn thờ ở 1 quán cafe ven đường nghĩ về tương lai mờ mịt trước mắt, thì từ đâu có 1 người đàn ông tiến lại gần. Anh ta nhìn bộ hồ sơ trên tay tôi rồi khẽ hỏi:
– Em trai…đang tìm việc làm đúng không?
– Dạ..
Tôi đáp hững hờ với gương mặt chán nản tràn trề. Anh ta nhìn tôi vài giây rồi hỏi tiếp:
– Bảo vệ chỗ anh vừa nghỉ, chú em có muốn làm bảo vệ không?
Như người sắp c.h.ế. t đuối chụp được phao cứu sinh, tôi mừng rỡ nói:
– Dạ…làm chứ! Chỗ của anh gần đây không ạ?
– Ngay bên kia đường thôi! Đi ngay bây giờ chứ?
Tôi gật đầu rồi vội vã gọi tính tiền, sau đó đi theo anh ta vào con hẽm nhỏ đối diện.
Con hẽm này rất hẹp, chỉ đủ 1 chiếc xe máy chạy qua, hơn nữa lại còn rất vắng vẻ. Tôi chột dạ, hỏi thúc:
– Sắp tới chưa anh ơi?
Anh ta dừng lại, buông 1 câu gỏn lọn:
– Tới rồi!
– Ở đây? Tôi ngạc nhiên.
Trước mặt tôi là 1 cánh cửa sắt cũ kỹ, phía trên có gắn 1 chiếc camera quan sát. Đằng sau cánh cửa là 1 cầu thang bộ với lớp gạch men cũng đã sờn cũ. Tôi lùi lại mấy bước rồi ngước nhìn lên.
Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời buổi trưa, rất nhiều cửa sổ nằm ngăn với nhau 1 cách đều đặn hiện ra trước mắt tôi.
" Có vẻ đây là chung cư…. hơn nữa, dường như nó đã được xây dựng rất lâu rồi!" Tôi thầm nghĩ rồi hỏi người đàn ông:
– Anh là chủ ở đây ạ?
– Không, anh chỉ là quản lý thôi! Anh ta lắc đầu.
Thấy tôi có vẻ nghi ngại, anh ta hỏi:
– Chú em thấy sao?
Thật sự lúc đó tôi hơi phân vân, cảm giác ở đây có cái gì đó rất lạ không thể giải thích được.
Nhưng chợt nghĩ đến tiền trong người đã xài gần hết, nếu hôm nay mà không tìm được việc, chắc chắn tôi sẽ phải cuốn gói về quê.
" Không thể được. Bây giờ về thì biết ăn nói làm sao với gia đình đây. Cha mẹ mình đã vay tiền để mình lên đây lập nghiệp mà. Làm sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được!" Tôi hạ quyết tâm rồi gật đầu, nói:
– Khi nào em đi làm được vậy anh?
Anh ta giọng từ tốn:
– 11h tối nay em đến đây, anh sẽ bàn giao công việc!
Tôi gật đầu cám ơn anh ta rồi ra về, lòng mừng rỡ vì cuối cùng tôi đã tìm được 1 công việc để có thể tiếp tục ở lại nơi thành phố bon chen nhưng cũng đầy hoa lệ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!