Phản ứng đầu tiên của Tần Mang chính là tránh thoát khỏi móng vuốt lang sói của anh: A a a a a a, đồ đàn ông chó này không có liêm sỉ!!!
Anh anh anh anh!
Nhìn vành tai trắng nõn của cô gái chớp mắt đỏ bừng lên, Hạ Linh Tễ nghe lời buông tay cô ra, rất lễ phép mà hỏi:
"Vậy bà Hạ có ý kiến nào khác hay hơn không?"
Đôi mắt xanh xám cong lên cười như không cười.
Rất rõ ràng đây chỉ là sự trêu đùa.
Chính là biết!
Anh lại muốn chơi cô!
Không thể thua.
Võ miệng thôi mà, xem ai sợ ai!
Cô gái giẫm lên đôi giày cao gót bước nhanh về phía trước hai bước.
Bước lên bậc thềm làm bằng ngọc, chiếc váy màu bạc rực rỡ hơn cả ánh trăng khẽ tung bay trong gió, đôi mắt lấp lánh yêu kiều rũ xuống giống như vị thần ngây thơ trong sáng trên trời từ trên cao nhìn xuống.
Nhưng lại nói ra những câu từ cực kỳ quyến rũ câu dẫn lòng người:
"Xe chấn có gì vui đâu ~"
"Tiểu tiên nữ càng thích—"
Dã chấn!
Thanh Lan Cư đã có lịch sử nhiều năm, cuối cùng cũng chào đón chủ nhân của mình đến ở.
Dọc đường từ cổng chính đến nhà chính, từ mái hiên đến hành lang cửa sổ đều được chạm khắc các loại hoa văn, chủ yếu là cây cỏ, hoa lá, đậm chất cổ kính, lộng lẫy và tinh xảo.
Hơn nữa, nơi đây cũng chỉ là chỗ thỉnh thoảng để ở hoặc tránh nóng.
Hạ Linh Tễ đứng tên rất nhiều những loại tài sản tương tự như vậy, đều là tổ tiên truyền lại, nếu Tần Mang không tới Độ Thành thì anh cũng sẽ không tới đây.
Những người hầu canh giữ ở đây rất muốn cống hiến những kỹ năng đặc biệt của mình, vì họ sợ sau này ông bà chủ sẽ không tới đây nữa.
Do vậy.
Khi biết ông bà chủ sắp đến, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, bọn họ đều rất nhiệt tình ra cửa chào đón hai người.
Khi một nhóm người đi vòng qua đình.
Quản gia chuẩn bị định chào hỏi: Chào….. mừng tiên sinh và phu nhân.
Giây tiếp theo.
Liền nghe thấy câu tuyên ngôn long trời lở đất của nữ chủ nhân xinh đẹp.
Dã— dã chấn?
Hay là dã chiến?
Từ từ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!