Hạ Linh Tễ đang tham gia hội thảo khoa học kỹ thuật ở Vân Thành xa xôi. Ngồi nghe chuyên gia đang phát biểu trên sân khấu, anh mặc một bộ vest màu đen, chỉ có một chiếc kẹp áo bằng kim loại màu bạc có hình hoa tử đằng, không có thêm bất cứ đồ trang sức nào khác.
Ánh mắt lãnh đạm nhìn sân khấu, không tỏ ra cảm xúc gì, dáng vẻ nghiêm túc và điểm tĩnh lộ ra từ xương cốt.
Cũng không biết đã trở thành phong cảnh trong mắt của bao người.
Nhưng Hạ Linh Tễ lại không hề để ý điều đó.
Mãi cho đến khi anh nhìn vào chiếc điện thoại đang rung lên, đáy mắt lãnh đạm kia bỗng lóe lên một tia kinh ngạc ngoài ý muốn. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt xanh xám nhàn nhạt, mang theo tông màu vừa thần bí lại tao nhã.
Là hóa đơn mà quản gia gửi đến.
Cùng với thông báo chuyển khoản.
Cuối cùng anh cũng hiểu được câu nói không đầu không đuôi mơ hồ của Tần Diễm là có ý nghĩa gì.
Người đàn ông không chút để ý mà vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Xoay tròn một vòng lại một vòng, động tác rất tự nhiên.
Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên.
Là Hạ phu nhân gọi đến.
Tần Mang nghịch nghịch viên đá quý vừa mua tới tay, ngay cả dưới ánh sáng ban ngày nhìn vẫn rất trong trẻo, độ tinh khiết cao đến mức đáng kinh ngạc.
Mua một lần, là mua cả đời, Tần Mang tất nhiên là hiểu rất rõ. Nên tự nhiên biết phải lấy lòng kim chủ ba ba một chút vì đã cho tiền chứ.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói dễ nghe của cô cất lên.
Giọng nói mềm mại hôm nay đặc biệt nũng nịu:
"Chồng yêu, hôm nay đúng là em tiêu hơi nhiều, nhưng mà!"
"Tuyệt đối đều là những thứ cần thiết."
Không có chúng nó, cô không sống nổi.
Hạ Linh Tễ nghĩ tới những tờ hóa đơn mà quản gia gửi tới, cười như không cười nói: Cho nên?
Tần Mang cười ngọt ngào:
"Em còn nhìn trúng một viên ngọc bích, nhưng người ta không muốn bán, em có thể bỏ thêm chút chút tiền để mua nó không?"
Một chút chút của cô chính là hơn trăm triệu.
Ổ Vũ Tây im lặng đứng bên cạnh nhìn cô lừa tiền.
"Có thể cần hơn 100 triệu."
"Thật ra em vốn cũng không có ý định tiếp tục tiêu tiền nữa, dù gì chồng yêu kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhưng màu sắc của viên ngọc bích kia rất giống với màu mắt của anh, làm sao em có thể đôi mắt chồng yêu của em rơi vào tay người khác được cơ chứ, tuyệt đối không thể!"
Tần Mang co được giãn được, vì các bảo bối yêu quý của cô, lời ngon tiếng ngọt nào cô cũng có thể nói ra miệng được.
Trăm triệu?
Có thể.
"Không đủ thì nói với quản gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!