Trời rạng sáng, bóng tối vẫn còn dày đặc, không sao không trăng, tràn ngập sự im lặng.
Nhưng ánh đèn bên trong biệt thự Hoàn Hồ lại sáng trưng.
Tần Mang mặc một bộ váy ngủ mỏng manh ngồi dưới thảm, cánh tay thon dài mềm mại đặt ở mép giường, nhìn người đàn ông trên giường đang tiêm thuốc hạ sốt, lông mày mỏng khẽ nhíu lại.
Hạ Linh Tễ giơ tay lên đặt dưới mắt, che đi ánh sáng rực rỡ.
Người đàn ông tuy đang bị bệnh nhưng làn da vẫn trắng như tuyết, cả người đang nóng bừng bừng nhưng mỗi tấc da thịt đều lộ ra vẻ trắng bệch, từng đường gân hằn nhẹ trên mu bàn tay, như vết mực uốn lượn kéo dài tới tận xương cổ tay.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ trắng vừa quý giá vừa lạnh lẽo.
Nếu không phải là Tần Mang chạm vào tay anh thấy nó tỏa ra độ nóng kinh người, thì làm sao có thể biết được Hạ Linh Tễ đang bị sốt rất nghiêm trọng.
Sau khi bác sĩ gia đình bên cạnh rút cây kim trên mu bàn tay của Hạ Linh Tễ ra, anh ta cũng không nghĩ bộ phận đang hừng hực khí thế kia có vấn đề gì:
"Hạ tổng tuổi còn trẻ khỏe, chịu đựng qua đêm nay, hạ sốt liền khỏi thôi."
Hạ Linh Tễ rất ít khi bị bệnh, nhưng mỗi lần sốt thì đều rất nghiêm trọng, tuy đã tiêm thuốc hạ sốt nhưng tác dụng khá chậm, hầu như đều phải tự mình vượt qua.
Cuối cùng, bác sĩ còn nhắc nhở một câu:
"Nhiệt độ của bộ phận nào đó trên cơ thể tăng lên do sốt cũng là tình huống bình thường thôi, yên tâm đi."
Hạ Linh Tễ cũng đã quen rồi.
Giọng người đàn ông khàn khàn, lãnh đạm đáp lại.
Sau đó để bọn họ rời đi.
Trong không khí vốn tràn ngập mùi thơm, nhưng giờ đây lại có thêm chút mùi thuốc khử trùng.
Không khó ngửi.
Nhưng có chút kỳ lạ.
Vài phút sau.
Căn phòng lại khôi phục sự im lặng.
"Sốt gần 40 độ, anh chịu đựng cũng giỏi đấy nhỉ?"
"Nếu không phải nửa đêm em bị nóng đến tỉnh thì có lẽ ngày mai em có thể kế thừa tài sản của anh rồi."
Hừ.
Phát sốt thành như vậy, vẫn còn không quên nghĩ ngợi linh tinh.
Tần Mang liếc nhìn bộ phận kia.
Lúc trước đồ đàn ông chó này còn trả đũa cô: Nói cô dục vọng mãnh liệt.
Cuối cùng thì ai mới là người mãnh liệt đây!!
Có lẽ bởi vì nóng, Hạ Linh Tễ xốc chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt mệt mỏi mà tựa vào đầu giường, đôi môi vì sốt mà trở nên đỏ bừng.
Anh nói:
"Đi in đơn thỏa thuận phân chia tài sản đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!