Dưới ánh trăng.
Phía trên khung cảnh.
Đạo cụ của nữ chủ phòng.
Đốt ngón tay trắng lạnh của Hạ Linh Tễ chậm rãi nhấc một vật lên.
Đó là chiếc váy khiêu vũ bằng lụa mỏng manh đã được cất đi, lúc này lại được lấy ra mặc lại lên người Tần Mang một cách chậm rãi mà chỉnh tề.
Chất liệu lụa mỏng có màu sắc nóng bỏng.
Tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp ẩn hiện trong màn đêm, tựa như một khung cảnh tuyệt đẹp trong mơ còn lưu luyến chưa tan biến.
Trong giấc mơ, dải lụa đỏ chậm rãi bao phủ lấy sương tuyết trên tảng băng, cuối cùng dải lụa đỏ dần dần hóa thành ngọn lửa mãnh liệt, từng chút từng chút làm tan chảy tảng băng lãnh đạm lại nguy hiểm.
Xuyên qua lăng kính và thực thế, đều có một vẻ đẹp khác nhau.
Tất nhiên, với Hạ Linh Tễ mà nói thì thực tế càng tốt hơn.
Ít nhất không cần phải vào nhà vệ sinh để giải quyết mấy trăm triệu.
……..
Khi Hạ Linh Tễ chuẩn bị đặt cô xuống giường.
Ánh mắt Tần Mang chợt lóe lên, đột nhiên kéo dài giọng nói: Đừng nhúc nhích,
Hạ Linh Tễ ý vị thâm trường: Thích?
Tần Mang rũ mắt xuống, ánh mắt cô rơi vào đường cong vòng eo hoàn mỹ của người đàn ông, cơ bụng tám múi rắn chắc bùng nổ sức mạnh và sự nguy hiểm của người đàn ông.
Mỗi lần nhìn thấy nó, trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh anh đứng cạnh chiếc phi cơ trực thăng mà Hạ Hủ Trừng đã cho cô xem hôm đó ở nhà cũ.
Đôi chân dài và vòng eo rắn chắc được bao bọc bởi chiếc quần rằn ri vừa ngầu vừa hoang dã.
Vì vậy, cô thành thật trả lời: Thích.
Vòng eo quyến rũ câu hồn, ai mà không thích cơ chứ.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ dưới ánh sáng như được phủ thêm một lớp màu sắc tươi sáng, và thấp thoáng nụ cười hiếm hoi.
Anh cũng không có ý định che giấu, gật gật đầu cười nhẹ: Hóa ra là như vậy.
Hạ mỗ hiểu rồi.
Tần Mang hiện tại ngoại trừ đóa hoa bỉ ngạn bí ẩn và quyến rũ trên lưng anh thì chính là thích vòng eo của anh nhất.
Nhưng cô luôn cảm thấy cái mà Hạ Linh Tễ hiểu và cái mà cô nghĩ có chút khác nhau.
Đáng tiếc rằng.
Hạ Linh Tễ không hề cho cô thời gian để suy nghĩ.
Thấy Tần Mang sung sướng xong liền bắt đầu ngây người ra, ánh mắt Hạ Linh Tễ liền tối sầm xuống:
"Bà Hạ, cái tật xấu qua cầu rút ván này của em khi nào mới có thể đổi được?"
Hửm?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!