Trong phòng ngủ chính tràn ngập ánh sáng.
Hạ Linh Tễ cầm quần áo ngủ chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi ở phòng khách, lại đảo mắt sang nhìn Tần Mang đang khoanh chân ngồi trên ghế sofa đọc kịch bản:
"Sau này đừng ngủ ở ngoài."
Tần Mang lúc đầu còn đang tức giận, nghe được câu nói này, lông mi cong liền ngước lên, ẩn ý nhìn anh:
"Anh quản được sao, còn anh, anh ngủ ở đâu?"
"Em cứ thích ngủ đấy!"
Khuôn mặt xinh đẹp như đang viết: Thiếu nữ phản nghịch.
4 chữ viết hoa in đậm.
Hạ Linh Tễ đẩy cánh cửa kính nhà tắm ra, bờ môi mỏng thản nhiên thốt ra: Được thôi.
Được thôi?
Tần Mang sững người một chút, anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy từ khi nào?
Không quản thêm hai câu nữa sao?
Không phù hợp với tính khí cổ hủ thường ngày của đồ chó này nha!
Quả nhiên, giây sau đó, Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh bổ sung một câu:
"Nếu bà Hạ muốn lên trang nhất tin tức về những việc mất mặt ít người biết thì cứ tự nhiên, Hạ mỗ cũng không ngăn cản được."
Việc mất mặt ít người biết là cái mọe gì?
Tần Mang lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Linh Tễ:
"Anh không thể nói chuyện tử tế được sao!!!"
Trước khi Hạ Linh Tễ bước vào phòng tắm, cô còn nhỏ giọng hỏi:
"Thật sự là tự em làm sao?"
"Anh giúp em kéo lên à?"
Tay áo sơ mi của Hạ Linh Tễ được xắn lên một cách tùy tiện, lộ ra vài phần lười biếng khi ở nhà, thiếu đi sự lãnh đạm cao cao tại thượng thường ngày.
Anh bình thường đều rất nghiêm túc, hiếm khi nào xắn tay áo lên.
Tần Mang nghĩ tới khăn lau khử trùng đã qua sử dụng trên bàn trà, đầu ngón tay thoang thoảng mùi cồn, cô đoán có lẽ đã được sử dụng để kéo mảnh vải nhỏ kia của cô lên.
Chậc.
Còn rất tuân thủ vệ sinh đấy.
Thôi cũng coi như là lùi một bước.
Tần Mang dựa vào trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn thân ảnh phía sau ánh đèn, càng có cảm giác áp lực hơn.
Hạ Linh Tễ mím môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!