4 giờ sáng.
Thư ký Tùng và tài xế đã đúng giờ đến đợi ở trang viên Hoàn Hồ, tài xế nhận lấy chiếc vali do quản gia đưa cho.
Qua cửa sổ hạ xuống một nửa của hàng ghế sau, có thể mơ hồ nhìn thấy góc nghiêng sườn mặt đẹp trai của Hạ Linh Tễ, đôi mắt lạnh lùng không chút ấm áp, cho đến khi ánh mắt anh lướt qua ban công đóng kín trên tầng hai.
Trước khi xe khởi động, anh thế vậy mà lại hỏi về việc Tần Mang hút thuốc.
Quản gia đang đứng đợi ngoài cửa cũng không ngờ, dừng lại nửa giây, sau đó cung kính nói:
"Phu nhân đang luyện tập cho vai diễn của bộ phim tiếp theo."
Hạ Linh Tễ thờ ơ đáp một tiếng, tựa như chỉ tùy ý nhắc đến, môi mỏng của anh lại nói ba chữ: Đi sân bay.
Lái xe ra khỏi cổng trang viên.
Sắc trời vẫn còn chưa sáng, ánh sáng bên trong xe cũng khá mờ mịt.
Thư ký Tùng vô tình ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của sếp mình từ gương chiếu hậu, lúc này vẻ mặt lãnh đạm, lông mày đen trầm mà lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đây là vẻ mặt thường ngày của anh, nhưng lúc này lại có chút khó giải thích được.
Nghĩ đến vấn đề mà Hạ tổng vừa hỏi ở cửa.
Thư ký Tùng hồi thần lại, sau một lúc suy nghĩ mới ngập ngừng đề cập:
"Nếu chỉ là luyện tập, có thể thử nghiên cứu cho phu nhân một loại thuốc lá không có hại đối với cơ thể."
Hạ Linh Tễ chậm rãi ngước mắt lên.
Ánh mắt anh lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng cũng không ngăn lời nói của anh ta.
Thư ký Tùng yên tâm hơn, tiếp tục to gan nói:
"Tôi đã đọc kịch bản [Kinh Hoa Cựu Mộng], đúng là có rất nhiều phân cảnh cần hút thuốc, lúc đó loại thuốc lá đặc biệt này có thể sử dụng để quay phim."
Dù sao cũng là Hạ tổng đầu tư, phu nhân diễn vai chính, Tùng Trăn dù bận đến mấy cũng phải xem qua kịch bản này.
Thấy Hạ Linh Tễ không trả lời, chỉ cong ngón tay gõ nhẹ nhàng như có như không vào tay vịn.
Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm hô hấp trầm nhẹ.
Hít vào, lại thở ra, rất có quy luật.
…..
Thư ký Tùng phản ứng lại, nghiêm túc nói:
"Dù sao đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên ngài đầu tư, quan tâm tới sức khỏe diễn viên cũng là việc nhà đầu tư nên làm ạ."
Người đàn ông từ đầu tới giờ chưa lên tiếng, cuối cùng cũng phát ra một thanh âm lãnh đạm:
"Tùng Trăn, anh có biết tự tiện đoán ý cấp trên, là điều cấm kỵ nơi làm việc không."
Không phải một câu hỏi.
Tùng Trăn: ….
Trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!