Chương 1: (Vô Đề)

Trong ánh chiều tà của sa mạc, ánh nắng gay gắt thiêu đốt bầu trời thành một bức tranh sơn dầu lộng lẫy, uốn lượn đến tận bãi cát mênh mông.

Cô gái mặc chiếc váy đỏ đang múa chân trần trên con sư tử khổng hồ trắng như tuyết đầy thần bí, tà áo dài nhẹ buông xuống dọc theo thân sư tử.

Nhìn từ xa, cô trông giống như một bông sen lửa rực bùng cháy đắm mình trong sa mạc, lay động xuân sắc cùng ánh chiều tà trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Một sợi dây khảm đá quý lộng lẫy được quấn quanh chiếc eo mềm mại, khi cô nhảy, những viên đá quý chạm vào nhau phát ra âm thanh tinh tế và êm tai.

Thanh âm ấy như cào vào trái tim, lôi kéo những tâm hồn đồng điệu cộng hưởng.

Muốn thần phục dưới váy cô, dâng hiến lên tất cả của mình.

Máy ảnh dần dần quay cận, ngay khi cô nhìn lại —–

Thời khắc quan trọng.

Đột nhiên, video đang phát trên máy tính bảng bị một ngón trỏ mảnh mai xinh đẹp nhấn tắt.

Em làm gì thế?

Mạnh Thính đang nín thở đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào thủ phạm, tầm mắt chạm phải ánh mắt vừa thấy trên video.

Hơi thở chợt ngừng lại.

Trong xe bảo mẫu.

Đối với buổi thử vai hôm nay, Tần Mang dậy rất sớm để chuẩn bị, không dễ dàng gì mới kết thúc, vừa ngồi lên xe liền bắt đầu ngủ bù.

Ai ngờ, vừa tỉnh dậy liền thấy quản lý của mình đang xem đi xem lại video debut của mình.

Tần Mang thả tay xuống, tùy ý vuốt mái tóc dài toán loạn trước mặt, khi nói chuyện, đuôi mắt có chút mơ màng như vừa tỉnh lại, giọng nói uể oải:

"Là video của một năm trước rồi, có gì hay mà xem."

"Người thật còn không đẹp hơn trong video sao?"

Mạnh Thính bị nghẹn lại.

Người bên cạnh nghe thấy điều này sợ là bị nói thành tự luyến.

Tuy nhiên, người nói ra điều này lại chính là Tần Mang, người được mệnh danh là tiểu yêu tinh hàng đầu của làng giải trí, anh ta…. không thể phản bác được.

Tần Mang có một khuôn mặt xinh đẹp cá tính, ngũ quan thanh tú, làn da trắng như sứ. Ngoài ra, trên chóp mũi còn có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, giống như nét vẽ cuối cùng của một nhà họa sĩ tài ba, đẹp tới mức kinh tâm động phách, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi.

Ngược lại, cô có một đôi mắt rất đẹp, đen láy trong veo, mí mắt mảnh khảnh phủ một lớp phấn hồng, khi cô mơ màng nhìn ai đó, vẻ đẹp đó như tăng lên ngàn vạn phần khiến người khác trầm mê.

Nhìn nhau vài giây.

Mạnh Thính chịu chua, dứt khoát chuyển chủ đề:

"Xinh đẹp thì có ích gì, theo cách nói của cộng đồng mạng thì là đẹp không quá…8 giây."

Nói xong, anh ta mở lại Weibo trên máy tính bảng: Em nhìn đi.

8 giây? Vẻ đẹp của cô có thời hạn từ khi nào vậy?

Tần Mang bình tĩnh nhìn qua, sau đó đột ngột dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!