Ba ngày sau, điện Chính Hòa
Theo đúng giờ các đại thần lần lượt bước vào đại điện, ngay khi tiếng thái giám vừa vang lên tất cả đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ. Huyền Tử Mặc mặc hoàng bào chỉnh tế bước lên long tọa ngồi xuống. Biểu tình lạnh nhạt không rõ cảm xúc khiến người khác khó đoán. Triều thần hầu như ai cũng đều căng thẳng, bởi chính những lúc này hoàng thượng mới trở nên nguy hiểm nhất. Không ai biết được hỉ ái nộ của thiên tử ra sao, chỉ sai một bước là đầu lìa khỏi cổ. Tuy nhiên hôm nay lại có người rất thoải mái.
Ngay khi hoàng thượng vừa cho phép bình thân Lan thừa tướng liền bước ra khỏi hàng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nói:
-Khởi bẩm hoàng thượng! Chuyện ở vùng phía Nam đã rất cấp bách không thể chờ bệ hạ tiếp tục suy xét. Mong hoàng thượng hôm nay có câu trả lời để cứu bá tánh lầm than
Được thừa tướng khơi mào nhiều đại thần cũng bước ra nói y như vậy, cuối cùng cả đám cùng nhau quỳ xuống. Biểu tình thống khổ như thể dân còn chịu một ngày máu trong tim lại rỉ ra một lần. Qủa thật không hình ảnh của những vị quan liêm khiết mẫu mực luôn nghĩ cho dân chúng.
Huyền Tử Mặc ngồi trên long tọa nhìn xuống nghe đủ mọi lời cầu khẩn. Hắn chỉ cười một cái làm tất cả mọi người ở đại điện giật mình. Hoàng thượng cười như vậy là có ý gì. Chuyện rối rem đến mức này rồi còn cười được sao? Nếu bỏ mặc không giải quyết vùng phía Nam sẽ có thể trở thành vùng đất chết, hoàng đế cũng bị dân chúng oán hận. Nhưng nếu muốn giải quyết chuyện này chỉ có thể nhờ vào lạc quyên của quan lại trong triều, nhất là Thừa tướng.
-Các khanh không phải quỳ, trẫm đã có cách giải quyết rồi. Trình quốc sư!
-Có vi thần!
-Chuyện trẫm giao cho khanh đã làm đến đâu mau báo lại cho tất cả quần thần ở đây đều tỏ
-Tuân lệnh!
Trình Tuấn Kiệt bắt đầu từ tốn bẩm báo lại từng việc, từ chuyện hệ thống mương đã đi vào hoạt động ra sao, nông dân bắt đầu ra đồng làm việc như thế nào, cho đến những quan lại tham ô lương thảo đã bị áp giải giam ở Đại lý tự chờ xét xử,.... Nghe những chuyện như vậy những người còn lại cùng nhau xì xầm bàn tán. Thừa tướng bề ngoài vẫn bình thản nhưng trong tâm đang vô cùng giận dữ.
Tốn nhiều công sức như vậy tưởng có thể dồn hắn đến đường cùng lại thành ra thế này.
Huyền Tử Mặc tự tiếu phi tiếu nhìn đủ mọi loại sắc mặt bên dưới, đặc biệt Thừa tướng. Đừng tưởng hắn không biết lão có mưu đồ gì; nhưng chừng nào hắn còn sống đừng bao giờ mong sẽ thành công
Trình Tuấn Kiệt nói xong tự động quay về hàng của mình, các đại thần khác cũng đã lui xuống từ lâu. Phía Nam đã được cứu thì còn cần bọn hắn ra cầu khẩn cái gì nữa
-Trẫm thật mừng vì các khanh đều nghĩ cho muôn dân bách tính. Nay mọi chuyện đã giải quyết xong nên không cần phải nhọc công lo nghĩ.
-HOÀNG THƯỢNG ANH MINH!!!!
-Còn bây giờ có ai có chuyện gì cần bẩm báo nữa không?
Nói rồi buổi thiết triều cứ thế như bình thường trôi qua. Chỉ còn một vài chuyện lặt vặt Huyền Tử Mặc đều giải quyết luôn ngay trên triều. Đến cuối cùng khi tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc thì bỗng nhiên....
-Lễ Bộ thượng thư!
-Có vi thần!
Lễ Bộ thượng thư không dưng bị hoàng thượng gọi đích danh thầm cảm thấy lo lắng sợ hãi. Những người còn lại vô cùng tò mò. Hoàng thượng lại còn có chút cười khiến cả bọn họ càng hoảng hơn (mỗ tui: vị huynh đài nay là quỷ hay sao mà ai hơi tý cũng sợ vậy????). Thiên Quân hoàng đế nổi tiếng là người tàn bạo khác hẳn tiên hoàng, chỉ một chút sơ sót đừng nói dến đầu mà cả gia tộc đều bị diệt vong. Nay tự dưng lại cười không phải có chuyện gì chứ?
-Ngày này ba tháng sau khanh biết là ngày đặc biệt gì chứ?
-Khởi bẩm hoàng thượng, người có phải muốn nói đến sinh thần thứ 16 của Bát công chúa?
-Ừ! Nếu đã rõ thì Trẫm giao lại mọi chuyện cho Lễ bộ. Khanh có thể đảm bảo mọi chuyện suôn sẻ chứ?
-Thần xin dốc hết sức lực để công chúa có thể vui vẻ.
Hóa ra là vì sinh thần công chúa, Lễ Bộ thượng thư thầm thở ra một cái. Sinh thần thì mọi năm cũng đều như vậy, lễ nghi không có gì khác nên việc này cũng không khó khăn lắm. Nhưng mà hắn vui mừng quá sớm rồi!
-Chỉ có điều trẫm thấy Nguyệt nhi năm nào cũng nhận lễ sinh thần giống nhau. Năm nay là sinh thần 16 đồng thời cũng là lễ cập kê của nàng trẫm muốn một cái gì mới mẻ. Ít nhất thì một nụ cười cũng đủ, nhưng nếu vẫn là biểu cảm lạnh nhạt như mọi năm thì hãy cẩn thận cái mũ quan trên đầu khanh.
Đến rồi! Cái phần đáng sợ nhất chính là đây. Các quan Lễ bộ không ngừng đổ mồ hôi hột. Bát công chúa là Thánh nữ, dáng vẻ lúc nào cũng cao cao tại thượng, bọn họ gần như chưa từng thấy biểu cảm của nàng thay đổi đến một lần nói chi đến cười. Chưa kể công chúa sẽ muốn mới mẻ như thế nào? Làm sao vừa đáp ứng được yêu cầu của hoàng thượng lại vừa đủ lễ nghi bình thường của hoàng thất.
Điều này thực sự vo cùng khó nghĩ, có phải hoàng thượng chướng mắt Lễ bộ nên muốn cho tất cả cùng cáo lão hồi hương không?
Huyền Tử Mặc mặc kệ bọn họ nghĩ gì, cái hắn muốn sinh thần năm nay của nàng là ngày khó quên nhất trong cuộc đời. Cập kê mỗi người chỉ có một, các thiếu nữ đều mong đó là ngày vui vẻ nhất. Hắn nghĩ nàng cũng sẽ muốn vậy nên bằng mọi giá hắn muốn nàng cười dù chỉ một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!