Chương 31: Lần lượt ra đi (2)

Quang Minh hoàng đế mệt mỏi rời đi. Lam Nguyệt vẫn chỉ im lặng đứng bên cạnh giường hoàng hậu.

-Huynh vẫn còn ở đó đó chứ?

-Sao nàng biết ta vẫn còn ở đây?

-Nguyệt nhi dị thường!

Huyền Tử Mặc không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lam Nguyệt. Sau khi hoàng thượng cho tất cả mọi người lui xuống hắn đã lén quay trở lại. Hắn không yên tâm về Nguyệt nhi.

-Nguyệt nhi muốn cầu huynh một việc!

-Ta biết nàng muốn gì. Chu tước sẽ đến đây nhanh nhất có thể.

Lam Nguyệt bề ngoài luôn tỏ vẻ thờ ơ với mọi người xung quanh nhưng Huyền Tử Mặc biết nàng thực quan tâm đến bọn họ. Chuyện của hoàng hậu nhất định có điều không bình thường. Thái y không thể phát hiện ra cái gì thì chỉ có thể nhờ đến Chu tước. Y thuật của hắn đã đạt tới cảnh giới lão sư trấn danh giang hồ.

-Cảm tạ!

Lúc lâu sau, một bóng đen xuất hiện trước cửa Phượng Tường cung. Chu Tước uể oải đi vào:

-Cung chủ! Người có cho gọi ta thì cũng đừng chờ đến lúc ta vừa đi về thì gọi chứ?

-Nhiều lời. Mau lại xem bệnh tình cho hoàng hậu đi!

-Hoàng hậu?

Chu Tước lúc này mới để ý đến trung phụ xinh đẹp đang nằm trên giường. Đây là mẫu thân của công chúa sao? Đúng là sắc đẹp truyền từ mẹ sang con.

-Có chuyện gì sao?

-Mẫu hậu ta hôn mê bất thường đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Nhìn qua hoàng hậu Chu Tước liền nhíu mày. Sau khi kiểm tra hết mạch cùng một số chỗ khác nếp nhăn giữa trán hắn lại trở nên sau hơn. Cuối cùng Chu Tước thở dài một cái rồi ái ngại nhìn Lam Nguyệt cùng Huyền Tử Mặc.

-Không sao! Huynh cứ nói!

Cái ánh mắt của Chu tước cũng đủ để Lam Nguyệt hiểu cho chuyện gì xảy ra. Dù sao sinh tử con người cái gì đến cũng sẽ đến. Nàng có thể chấp nhận được tình huống xấu nhất. Tuy nghĩ như vậy nhưng trong vô thức nàng lại thầm cảm thấy đau đớn. Huyền Tử Mặc cũng để ý đến điều này. Hắn nhìn nàng mà không biết nên mở lời an ủi ra sao

-Nguyệt nhi.....

-Cứ nói đi!

Nhận được cái gật đầu của Huyền Tử Mặc, Chu Tước mới yên tâm được phần nào nói ra:

-Là Trùng Xuyên Mệnh! (cái này là chém)

-TRÙNG XUYÊN MỆNH???

Huyền Tử Mặc bình thường luôn bình tĩnh là vậy nhưng sau khi nghe Chu Tước nói lại lớn tiếng. Đối với y thuật Lam Nguyệt hầu như không biết một chút gì hết.

-Nó là cái gì vậy?

-Trùng Xuyên Mệnh là một loại cổ trùng. Nó hút cạn dần dần sinh mệnh của kí chủ đồng thời tạo cảm giác an thần đưa kẻ đó vào giấc ngủ nghìn thu. Loại cổ này vô cùng hiếm lại còn rất khó nuôi bởi để nuôi chúng phải đem chính sinh mệnh của mình ra. Chỉ những kẻ chán sống mới nuôi mấy thứ này.

(cái này cũng là chém)

Chu Tước thấy Lam Nguyệt không biết mới lên tiếng giải thích. Trùng Xuyên Mệnh đã gần như không còn tồn tại. Từ đâu mà hoàng hậu Huyền Phong quốc lại có thứ này?

-Vậy có cách nào để cứu mẫu hậu không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!