Chương 20: Trở về

Vì không có ai phù hợp hơn nên tất cả đều cho rằng vị trí thái tử như vật đã nằm trong túi Nhị hoàng tử. Vấn đề chỉ còn là thời gian thôi. Vì thế ai cũng kiêng dè hắn hơn, hắn cũng vì thế tự đắc cùng kiêu ngạo nhiều hơn. Ngay lúc này cũng thế, hắn vênh vênh tự cho mình làm chủ khoác lác với nàng.

-Bát muội giờ mới tới bỏ lỡ nhiều cái hay rồi. Để bổn hoàng tử lát nữa cho người biểu diễn lại phục vụ hoàng muội được chứ?

-Như vậy sẽ làm phiền người khác.

-Ta là hoàng tử à không thái tử tương lai. Ai dám có ý kiến phiền não gì ở đây!_Nhị hoàng tử dương dương tự đắc

Lam Nguyệt cũng mặc kệ hắn. Lục công chúa cùng Thất hoàng tử chỉ rụt rè phụ họa đằng sau Nhị hoàng tử khiến hắn vô cùng hài lòng. Đúng là tỷ đệ, tính cách không có gì khác nhau. Còn Ngũ công chúa thì vẫn luôn dùng đôi mắt như kiểu hận không thể khiến nàng biến mất vậy. Nghĩ kĩ thì sau khi Tam công chúa Huyền Thiên Mẫn được gả đi hòa thân đến Bảo Tần quốc thì Ngũ công chúa luôn nổi danh khắp chốn kinh thành. Vì sự xinh đẹp cùng tài học của mình.

Nàng nay đã nở rộ như một mẫu đơn quyến rũ khiến người ta mê luyến. Mắt phượng hẹp dài, môi hồng nhỏ nhắn, dàn da trắng mịn màng cùng thân hình lả lướt. Cầm kì thi họa không gì không thông làm mọi người phải trầm trồ khen ngợi. Lam Nguyệt thì luôn nhốt mình trong cung, trừ khi bản thân xuất hiện chứ chẳng mấy ai quan tâm nàng là gì.

Bỏ qua đám người nhàm chán đó, lam Nguyệt tập trung xem náo nhiệt ở bên dưới. Tiểu Mai thì vẫn ở một bên cẩn thận dâng trà cho nàng. Trần Vũ thì vẫn luôn ở đằng sau giữ cảnh giác bảo hộ nàng

Ở trên nóc nhà cao gần đó, khuất trong bóng tối có một Bạch y nhân. Mắt luôn dõi theo thân ảnh màu lam nhỏ nhắn xinh đẹp bên trong Hoàng các. Nếu ai nhìn thấy dung mạo hắn lúc này nhất định sẽ phải thốt lên. Một khuôn mặt đẹp yêu nghiệt đến ma mị làm người ta muốn trầm luân không thôi. Vẻ đẹp này có thể khiến nữ nhân tự thẹn cũng không bằng. Bỗng một hắc ý nhân xuất hiện đằng sau hắn, quỳ xuống chắp tay cung kính nói:

-Cung chủ! Mọi chuyện đã chuẩn bị xong!

-Tốt! Nói tất cả chờ lệnh của ta!_Bạch y nhân thần bí lạnh giọng nói

-Thuộc hạ nhận mệnh!

Hắc y nhân biến mất, Bạch y nhân vẫn không dời mắt khỏi nữ nhân nhỏ bé kiều diễm ấy. rồi tự lẩm bẩm:

-Nhiều năm trôi qua nàng đã trở thành đóa hoa đẹp như vậy. Chờ ta! Ta sẽ nhanh chóng quay về thực hiện lời hứa của mình. Rất nhanh thôi, Nguyệt nhi.....

-Công chúa mời người dùng điểm tâm!

-Ừm!

Tiểu Mai cẩn thận đem một đĩa bánh quế hoa đến bên cạnh Lam Nguyệt. Cái đĩa không hề nhỏ, nó chiếm gần hết cái bàn, bánh trên đó cũng chất lên thành ngọn. Lam Nguyệt bắt đầu từ tốn ăn. Tuy là từ tốn nhưng cái đĩa nhanh chóng vơi dần đi. Ngoại trừ tiểu Mai cùng các cung nữ đã quen với việc này thì ai cũng vô cùng kinh ngạc. Nhìn dáng người nhỏ bé của nàng không ai nghĩ sức ăn lại lớn đến vậy. Cứ như bị bỏ đói nhiều năm rồi ấy.

Ngũ công chúa không thèm kiêng nể gì ném cho nàng một đạo ánh mắt coi thường. Đường là công chúa một quốc lại ăn uống thô lỗ như vậy. Thật là mất mặt!

Còn Lục công chúa và Thất hoàng tỷ thì mặc dù trong lòng có cười nhạo cũng không dám thể hiện ra. Dù sao Bát muội cũng là nữ nhi được phụ hoàng sủng ái nhất. Nếu nàng mà về thưa lại với người thì nhất định Mẫu phi sẽ trách phạt hai tỷ đệ bọn họ. Tuy nhiên ánh mắt không nói dối, bọn họ vẫn để lại sơ hở

Tiểu Mai lén nhìn thấy mấy người như vậy thì vô cùng tức giận. Mấy người này sao lại dám công khai coi thường điện hạ cơ chứ? Cũng chỉ đều là công chúa hoàng thất với nhau thôi. Mà bọn họ cũng không thể so với Bất công chúa, người được hoàng thượng sủng ái nhất, lại được vạn dân tôn sùng. Chỉ là mấy bình hoa di động mà còn bày đặt lớn lối.

Duy chỉ Nhị hoàng tử thấy Lam Nguyệt ăn nhiều như vậy thì không thể hiện ra sự khinh thường. Lại còn mỉm cười nói:

-Ta không biết Bát hoàng muội lại thích điểm tâm đến vậy, chỉ chuẩn bị nhiều như vậy cũng không đủ Hay thử món bánh hạnh nhân này đi. Ta kêu ngự trù đặc biệt làm cho hôm nay nhưng ta ăn mấy cái liền ghét bỏ, nếu muội muốn có thể lấy vài cái.

Giọng nói rõ ràng thể hiện sự bố thí. Tiểu Mai lúc này thực sự vô cùng phẫn nộ. Đây chính là khình thường! Trắng trợn khinh thường công chúa. Đối với nàng Bát công chúa cao cao tại thượng sao có thể để cho người coi khinh như thế. Nàng hận! Cho dù đó là hoàng tử cũng không được phép. Lam Nguyệt nghe nhị hoàng huynh nói vậy cũng hơi nhíu mày. Đây chính là coi mình như ăn mày mà bố thí sao? Lam Nguyệt vẫn tiếp tục ăn làm lơ lời mời của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử bị làm lơ liền bị mất mặt.

Có ý tốt mời mà lại bị coi thường khiến cho hắn mặt dần đỏ lên vì tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh nói

-Bát muội đây là chê tâm ý của hoành huynh sao?

-Lam Nguyệt không có ý đó!

-Vậy mau thử đi. Không bát muội đây là coi thường hoàng huynh đó.

-Xin Nhị hoàng tử thứ lỗi. Công chúa không thể chạm vào nhưng thứ như này!_Tiểu Mai cuối cùng không chịu nổi liền lên tiếng

-To gan! Một tiện tì mà cũng có quyền lên tiếng ở đây sao!

Đến cả một cung nữ nhỏ nhoi cũng dám lến tiếng với ta. Nhị hoàng tử chính thức bùng nổ tức giận quát

Lam Nguyệt thấy tình hình không ổn. Vốn đang định giải thích qua cho êm chuyện nào ngời chưa kịp lên tiếng thì tiểu Mai chen vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!