Cả Huyền Tử Mặc cùng Trình Tuấn Kiệt ngây người trong chốc lát. Trở thành người có tất cả mọi thứ sao?
-Có thật muội chỉ mới gần 3 tuổi không vậy?_Huyền Tử Mặc cười nhẹ
-Hoàng huynh là một người có mục đích, có dã tâm nhưng đáng tiếc nó lại không đủ.
-Ta.........
-Vậy tiếp theo huynh muốn làm thế nào huynh đã biết chưa? Một mục đích chung chung sẽ không bao giờ đi đến đâu hết.
Lại quay về phía Trình Tuấn Kiệt, Lam Nguyệt tiếp tục:
-Còn người! Bây giờ có phụ hoàng để ngươi dựa dẫm mà ngươi đã phải chịu khuất nhục dưới chân kẻ khác như vậy. Sau này ra sao tự ngươi có thể hình dung ra ta không cần nhiều lời.
Cả hai đều trầm mặc suy nghĩ. Một lát sau, Trình Tuấn Kiệt mới lên tiếng hỏi
-Tại sao công chúa lại muốn giúp ta cùng Tứ hoàng tử.
-Nhìn hoàng cung hiện tại ta cũng đủ biết tương lai sẽ có chuyện gì. Đáng tiếc nơi này không ai có thể thay đổi nó. Chỉ có hai người mới làm được, hai người thực sự rất giống nhau. Chính vì thế ta bắt buộc phải ra tay tương trợ. Ta không muốn sau này phải mệt mỏi thêm, ta rất lười._Vừa nói Lam Nguyệt vừa lắc đầu nhẹ.
-Nhưng tại sao lại là chúng ta?
-Haizzzz......... Nói chuyện này với hai hài tử các huynh thực đúng là vô dụng. Có lẽ để hai người tự chiêm nghiệm thì tốt hơn. Mà cũng sắp đến rồi nhỉ? Ba ngày nữa là sinh thần tròn 3 tuổi của ta, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ hiểu hơn nhiều.
-Muội nói thế là có ý gì?
-Đến lúc đó tự biết. Ta đi ngủ trước đây, không tiễn hai người được. Xin thứ lỗi.
Nói rồi liền đi luôn vào trong điện. Huyền Tử Mặc cùng Trình Tuấn Kiệt thấy vậy cũng đành đứng dậy ra về. Cả hai đều rất mơ hồ về cuộc đối thoại lúc nãy của Lam Nguyệt. Tại sao Lam Nguyệt lại nói như vậy? Sinh thần của Bát công chúa sẽ xảy ra việc gì sao?
Còn Lam Nguyệt sau khi vào trong điện tuy nằm trên giường nhưng vẫn chưa ngủ. Cứ nằm im như vậy nhìn lên mấy cái xà nhà suy nghĩ mọi chuyện. Tên ấy đúng là đồ lừa đảo, cái gì mà tận hưởng cũng không khác kiếp trước là mấy. Vẫn phải tranh giành mà thôi. Kiếp trước ba mẹ Dương mất sớm, nàng còn rất trẻ đã lên chiếc ghế chủ tịch, mọi thế lực trong công ty đều muốn lật đổ nàng.
Khó khắn lắm mới dẹp được mối nguy hại cùng lấy được lòng tin của các cổ đông.
Bây giờ sinh ra trong hoàng tộc, ở trong cái hoàng cung lại một lần nữa nàng lại phải tranh đấu. Việc này cứ như bản năng có sẵn của mỗi con người rồi nhỉ? Cứ nghĩ đến sinh thần ba ngày sau của mình Lam Nguyệt lại thở dài. Nhắm mắt lại ngủ, nàng lẩm bẩm trong miệng:
-Tứ hoàng huynh! Lần này huynh chịu khó vậy!
Trình phủ
Trình Tuấn Kiệt sau khi rời khỏi Minh Nguyệt diện thì trở về nhà. Ra khỏi xe ngựa bước vào phủ. Cổng hắn vào là cổng sau, vì là con thứ thiếp lại có thân phận ti tiện nên Trình Tuấn Kiệt gần như không được coi là con cháu trong gia tộc. Đến xe ngựa đưa đón hắn vào cung cũng chỉ là loại tầm thường, một gia đình bậc trung cũng có thể mua được dễ dàng. Nếu không phải vì mặt mũi của Trình gia thì dễ một cỗ xe hắn cũng không có. Hắn cùng mẫu thân sống ở Trúc các nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong Trình phủ.
Hai mẫu tử bọn họ luôn bị người trong phủ bắt nạt, chèn ép, đến cả nô tài trong phủ cũng làm khó. Cuộc sống thập phần khó khăn thậm chí có nhưng lúc bữa đói bữa no.
Cho đến khi Hoàng Thượng đến và ban đặc ân cho hắn vào Quốc Tử Giám học thì cuộc sống đó mới tốt lên một chút. Nhưng là hắn đã quá hi vọng để rồi thất vọng càng nhiều. Ở nhà có các huynh đệ tỷ muội chèn ép còn đến đó bị mấy hài tử hoàng thất quý tộc tôn quý khinh rẻ, coi như là cẩu để mua vui, sai khiến. Đặc biệt Nhị hoàng tử và Ngũ công chúa.
Mẫu phi của bọn họ là Đức phi, huynh trưởng của nàng là Hộ bộ thượng thư là người đã nâng đỡ Trình Viên Đông lên làm thị lang bên cạnh mình. Vả lại Đức phi tuy trong cung giống như các phi tần khác đều bị hoàng thượng thờ ơ nhưng vì có công sinh được Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa, lại được lòng thái hậu nên trong cung cũng có chút tiếng nói. Nhờ đó đem lại không ít lợi ích cho nhà họ Trình.
Nói dung hơn Trình đại nhân ra ngoài đường vênh vênh tự đắc nhưng cũng chỉ như cẩu theo đuôi Đức phi.
Chuyện ngày hôm qua ở Quốc Tử Giám truyền đến tai Trình Viễn Đông, lão ta đem hắn phạt quỳ ngoài sân lạnh trước cửa từ đường cấm ai lại gần. Mẫu thân hắn vì hắn liền lén đem đồ ăn đến nhưng lại bị Đại phu nhân phát hiện nên bị phạt nhốt trong Trúc các không cho ra ngoài. Còn nói nếu còn cố trốn ra thì hắn sẽ bị phạt đánh 20 trượng. Bị dọa như vậy nên mẫu thân hắn cũng không dám đi ra, hắn cũng chỉ bị phạt quỳ.
Tuy nhiên quỳ suốt một đêm ngoài trời, lại còn không được ăn uống, sức khỏe của hắn đến ngày hôm sau kiệt quệ đến mức thảm hại. Lúc ngồi ở trong Minh Nguyệt điện cùng Tứ hoàng tử cùng Bát công chúa hắn nhiều lúc tưởng bản thân sẽ gục, may mắn là về được đến nhà.
Trúc các
Nơi đây trong vô cùng cũ kĩ, mục nát. Sơn gỗ bên ngoài bạc màu trắng phếch, giấy dán cửa sổ cũng bị thủng vài chỗ. Bên ngoài sâ thì toàn cỏ dại, hoa cỏ héo rũ hoang tàn. Nơi này một nô tì cũng không có. Mọi sinh hoạt hàng ngày đều là do mẫu tử hắn tự lo lấy.
Bước vào phòng, Trình Tuấn Kiệt thấy mẫu thân mình đang ngồi khâu, chiếc áo cũ kĩ đã bị sờn vải nhưng vẫn có sửa lại. Căn phòng đơn sơ không hề có bất cứ thứ gì quý giá. Trông nàng có vẻ tiều tụy, xanh xao. Lại gần Trình Tuấn Kiệt lo lắng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!