Vào mùa vụ giữa hè
chói chang, mặt trời trên đỉnh đầu sáng chói chiếu vào mắt khiến mọi
người sinh đau, thêm vào đó là tiếng ve kêu tứ phía chưa từng yên tĩnh
khiến cả vùng trở nên ồn ào huyên náo.
Cái nóng khiến cho không
khí trở nên vặn vẹo biến hình. Mà trên giáo trường, binh sĩ tựa như
không sợ cái nóng, mồ hôi chảy như mưa xếp thành hàng diễn luyện. Mặt
trời nóng nực chiếu rọi lên cánh tay lộ ra bên ngoài của các binh sĩ, mồ hôi tinh mịn lấp lánh trên các cơ bắp tráng kiện. Từ xa nhìn lại vô
cùng trơn bóng.
Vân Hoàn vén ống tay áo lên để lộ ra một đoạn
cánh tay trắng tuyết, một tay che trước trán một tay không ngừng quơ múa khăn tay quạt gió, nhíu mày nói:
"Công chúa, thời tiết như này
người đi tới thao trường huấn luyện binh giáo để làm gì? Nghỉ ngơi tránh nắng tại thủy tạ[1] trong cung, uống chén ô mai ướp lạnh không phải rất tốt sao!"
Hơn một ngàn binh sĩ phát ra tiếng hô chỉnh tề hùng tráng. Quân Mẫn Tâm cầm quạt tròn màu trắng đứng ở cửa thao trường nhìn vào bên trong, nàng
thấy thúc thúc Quân Nhàn đứng giữa đám binh sĩ. Hắn mặc áo mỏng màu bạc
không ngừng đi lại xem xét, thỉnh thoảng sửa lại động tác của binh lính, ở giữa đám binh sĩ tay trần vô cùng nổi bật.
Không thấy Trần Tịch!!!
Quân Mẫn Tâm chậm rãi nhìn lướt qua gương mặt rõ ràng không kiên nhẫn của
Vân Hoàn, nâng chiếc quạt tròn lên chỉ về phía trước, thanh âm trầm thấp thanh thúy: "Những binh sĩ này bất luận giá lạnh hay nóng bức vẫn gian
khổ luyện tập trong thao trường vài canh giờ, còn phải tùy thời chém
giết hoặc đối mặt với tử vong trên chiến trường…" Nàng thu hồi quạt tròn chậm rãi quạt vài cái, tiếp tục nói: "Mà chúng ta mới ra khỏi cửa, đi
hơn trăm trượng[2] dưới ánh mặt trời, rời nước mát mới một khắc[3] đồng
hồ, ngươi lại không chịu nổi?"
Vân Hoàn là nha hoàn tâm phúc của
Vương Phi Liễu thị, được bà tự mình lựa chọn đưa tới hầu hạ Quân Mẫn
Tâm, cho nên luôn ỷ vào được sủng sinh kiêu, không giữ mồm miệng. Lúc
này thấy Quân Mẫn Tâm nói như vậy, lập tức phản bác:
"Vâng vâng! Người là Công chúa, muốn làm gì thì chỉ cần nói một câu, chúng
tôi trời sinh chính là hạ tiện cho người người sai bảo, nào dám có câu
oán hận?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!