"Ca…."
Một tiếng gọi nhẹ nhàng gần như phiêu tán theo gió, giống như đã dùng hết hơi sức cả đời của nàng.
Tĩnh Vương và Quân Nhàn khẽ giật mình kinh ngạc, không ngờ nàng sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Thiếu niên kia cũng ngây người, đôi mắt màu xanh thâm thúy thoáng qua một tia kinh ngạc và nghi ngờ, bộ dạng mờ mịt không biết làm sao.
Nước
mắt làm tâm thiếu niên khẽ đau nhói, một tiếng "ca" nghẹn ngào kia mang
theo thật nhiều chua sót. Hắn vẫn trầm mặc không nói như cũ, đứng co
quắp, đề phòng trong mắt hầu như đã biến mất không còn.
Lúc này Quân Mẫn Tâm mới ý thức được, sau khi sống lại, năm tháng quay
ngược mười năm, mà giữa nàng và hắn từng chút từng chút cũng trở về con
số không.
Trước đó mấy tháng còn nói muốn "giấu tài, tâm lặng như nước", xem ra hôm nay nàng vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc của
bản thân.
"Mẫn Nhi, sao con khóc?" Tĩnh Vương cúi người dịu dàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt nàng.
Quân Mẫn Tâm lau mặt một cái, cúi đầu nhìn nước mắt thấm vào lòng bàn tay: "Đúng vậy, tại sao con lại khóc?"
Lúc sau nàng ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp nhìn thiếu niên: "Không khóc, sẽ không bao giờ khóc nữa."
Tĩnh Vương xoa xoa búi tóc nàng không hỏi nữa, tử nhãn hơi nhướn lên nhìn về phía thiếu niên: "Ngươi nghe hiểu tiếng Hán?"
Do dự một chút, cuối cùng thiếu niên cũng lên tiếng, dùng tiếng Hán lưu loát đáp: "Mẫu thân ta vốn là người Hán bị bắt đi".
Tĩnh Vương lại hỏi: "Có tên chứ?"
Đầu ngón tay Quân Nhàn búng một đóa mẫu đơn đỏ rực nghiêng đầu nói: "Đệ đã hỏi, hắn gọi A Dã Na"
A Dã Na, một con chim ưng cô đơn.
Tĩnh Vương đứng chắp tay, trầm ngâm trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Nếu đã đến Tĩnh quốc thì cần có một cái tên của người Hán."
"Họ Trần".
Thiếu niên vẫn trầm mặc chợt mở miệng, cắt đứt âm thanh Tĩnh Vương: "Ta
họ Trần theo mẫu thân, tạm thời không có tên."
"Trần Tịch, cô đơn yên lặng" Quân Mẫn Tâm gần như bật thốt lên, sắc mặt thiếu niên đối diện khẽ thay đổi.
Quân Mẫn Tâm nhìn chằm chằm vào con ngươi kinh ngạc của hắn, nhìn hắn đứng ở phía xa, nàng mỉm cười nói: "Tên của huynh là Trần Tịch".
"Tên
gọi rất thích hợp." Quân Nhàn gật đầu vỗ vào ót Tiểu Trần Tịch cười nói: "Cái tên tiểu tử này sao lại không biết lễ nghi như vậy? Còn không mau
cám ơn Công chúa muội muội ban tên!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!