Khương quốc thất bại
nhiều lần trong chiến tranh. Hoàng đế không còn cách nào khác đành chờ
đến tháng tư phái Lạc Trường An và Tô Hoàn làm đặc sứ đến Hồ tộc đề nghị Mục Lặc kết thành đồng minh cùng chống lại Tĩnh quốc. Mục Lặc vẫn còn
nguy cơ bên trong chưa giải quyết vì vậy không dám đồng ý xuất binh ngay mà chỉ đồng ý hôm sau sẽ bàn lại.
Hôm đó, Quân Mẫn Tâm đang giải sầu trước điện, " vừa khéo" gặp Lạc Trường An và Tô Hoàn đang đi cùng
Mục Lặc. Hiện tại, ba nước Tĩnh, Khương, Hồ lâm vào thế cục giương cung
bạt kiếm, đại diện ba nước vừa chạm mặt không nói cũng biết dĩ nhiên là
ba đào dậy sóng.
Tô Hoàn vẫn một thân áo xanh, mũ cao bội dài,
khí chất nho sinh ôn tồn lễ độ, dung nhan bình thường nhưng lại có đôi
mắt hoa đào xán lạn như sao. Nhìn thấy Quân Mẫn Tâm, hắn liền cúi thấp
người chào, nói: "Hạ quan Tô Hoàn, thỉnh an Công chúa!"
Tô Hoàn
người này hiền hoà dễ gần, luôn hữu lễ, tuy là đại thần của địch quốc
nhưng Quân Mẫn Tâm không hề chán ghét hắn. lqđ. TMM Vì vậy nàng cũng đáp
lễ: "Đã lâu không gặp, Tô đại nhân khoẻ không?"
Dứt lời, nàng chậm rãi chuyển mắt nhìn Lạc Trường An và Mục Lặc, gật đầu cười nói: "Mẫn Tâm thỉnh an Đại Vương, Cửu Vương Gia!"
Lạc Trường An và Mục Lặc đều nhìn nàng chằm chằm, một là thâm tình khẩn
thiết, một là có dụng ý khác. Mục Lặc ngoài cười nhưng trong không cười, cong môi nói: "Ba vị quen biết nhau sao?"
Tô Hoàn nhẹ giọng: "Ba năm trước đây tại hoàng cung Khương quốc, hạ quan từng may mắn được gặp qua Công chúa một lần, ấn tượng khá sâu."
Mục Lặc kéo dài ngữ
điệu "à" một tiếng, lời nói ẩn chứa thâm ý khác: "Nghe nói người Trung
Nguyên coi trọng lễ nghĩa, Tĩnh Khương đại chiến mà ba vị vẫn có thể tâm bình khí hoà ở chung một chỗ cùng nhau tán gẫu, thật rộng lượng!"
Tô Hoàn chỉ cười không nói. Giọng nói Lạc Trường An âm trầm lạnh lẽo: "Mục Lặc Vương, quốc sự là quốc sự, không liên quan tới tư giao*." (Quan hệ
cá nhân.)
Mục Lặc híp đôi mắt rắn âm lãnh: "Thật không ngờ Cửu Vương Gia của Đại Khương và Công chúa Tĩnh quốc lại có tư giao."
Mục Lặc mỉa mai, Lạc Trường An chỉ cười nói: "Trên chiến trường là kẻ địch, dưới chiến trường là cố giao." Nếu không nhìn kỹ, dù là ai đi nữa cũng
không thể nhận ra, đằng sau nụ cười này của Lạc Trường An là sự chua sót khổ sở.
Mỗi người trong cuộc đều có tâm tư riêng. Tô Hoàn thấy
tình hình không ổn liền bất động thanh sắc hoà giải, cười điềm đạm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!