Chương 48: Lễ sinh thần

Sau bữa trưa, khắp nơi trong cung bận rộn khác thường, bất cứ lúc nào cũng phải lui giữ ở

ngoại thành đề phòng quân phản loạn, vì vậy không có ai chú ý đến tẩm

điện của Quân Mẫn Tâm. Sau khi Trần Tịch thu thập thoả đáng tất cả mọi

thứ liền dẫn Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng chuồn ra từ cửa sau, trong gian hàng của Chu Lão ở đường phía Tây đã chuẩn bị tiệc rượu đơn giản chúc mừng

lễ sinh thần của nàng.

Mấy chiếc bàn nhỏ được ghép lại vào nhau,

trên bàn bày ít quả khô và rượu sữa, thịt hoẵng nướng và dê nướng nguyên con béo ngậy. Cơ Linh vẫn một thân áo choàng đỏ thẫm như cũ, tóc dài

đen nhánh không dùng trâm để cột mà được tết lại, dùng một sợi dây đen

cột lỏng ở sau ót, dưới ánh nến khuôn mặt thon gầy âm nhu càng xinh đẹp.

Hắn đưa tay lấy một vò rượu, mở nắp đậy bên trên ra sau đó rót cho Quân Mẫn Tâm một chén, nói: "Đây là rượu của Xích Liên Sơn Trang danh chấn thiên hạ, tên là "Vong Ưu", ta phải phí hết tâm tư mới lấy được một vò duy

nhất còn sót lại này đấy."

"Xích Liên Sơn Trang…?" Quân Mẫn Tâm

ngẩn ra, cúi đầu nhìn chất lỏng trong chén đang tản mát ra hương rượu

thơm nồng, ánh mắt thâm thuý như muốn xuyên qua rượu nhìn thấu mấy chục

năm tháng hồng trần, lẩm bẩm nói: "Ta từng nghe cha nói, bà nội và phu

quân của người am hiểu chưng cất rượu, sau khi ẩn cư thì xây dựng Xích

Liên Sơn Trang, mà "Vong Ưu Tửu" này còn có tên là "Tuý Hồng Trần", nghe đồn sau khi uống nó có thể quên hết thế tục hỗn loạn. Rượu này ngàn

vàng khó cầu, cả đời ta chỉ có lúc năm ta lên bảy mới may mắn được nếm

thử một lần."

Năm đó nàng bảy tuổi, bà nội mất, rượu này cũng

biến mất theo. Không ngờ mười năm sau nàng lại có thể thấy nó lần nữa,

tựa như lại được nhìn thấy nữ nhân tóc đen mắt tím ấy, khi bà còn sống

đã từng oai phong một cõi. Nhất thời trong lòng vạn chữ, trằn trọc không thôi.

Cơ Linh vô cùng vui vẻ, cắn ly rượu cười quyến rũ: "Thích lễ vật sinh thần của ta chứ?"

"Nhìn thấy rượu này tựa như thấy được bà nội vậy, ta rất thích!" Quân Mẫn Tâm uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong chén, cảm giác cay nóng lan từ

đầu lưỡi đến yết hầu nhưng không làm tổn thương đến dạ dày. Trên người

lập tức toả ra một đợt khí nóng, cảm giác cay nóng vừa qua, trong khoang miệng chỉ còn hương thơm thoang thoảng dịu ngọt lưu lại, mãi vẫn không

dứt, đặc biệt là giống như lại trải qua bụi bặm sau gió tanh mưa máu.

Quân Mẫn Tâm cười một tiếng, đích thân rót đầy Vong Ưu Tửu cho Cơ Linh,

nói lời từ tận đáy lòng: "Cám ơn ngươi, A Linh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!