Chương 45: Giận chó đánh mèo

Hai con hổ đỏ mắt đánh nhau, nháy mắt cả phòng trở nên ngổn ngang lộn

xộn. Bình phong và đồ gốm vỡ đầy dưới đất, đàn mộc, án kỷ cũng vỡ ra

thành nhiều mảnh, mắt thấy động tĩnh ngày càng lớn, Quân Mẫn Tâm liền

vươn tay tạo ra một khoảng trống giữa Trần Tịch và Cơ Linh rồi lách

người vào ngăn giữa cả hai. Nàng không nhịn được trầm giọng quát: "Tất

cả dừng tay cho ta! Muốn đưa thị vệ tới sao?"

Bàn tay Cơ Linh nắm thành chưởng đang vung về phía trước bỗng ngừng lại, Trần Tịch cũng dừng tay, hai tay siết chặt thành quyền buông xuôi bên

người, trên mu bàn tay hơi hiện lên gân xanh. Hắn trầm mặc nhìn Cơ Linh

chằm chằm, cố gắng điều chỉnh hô hấp, lạnh lùng nói: "Cơ Linh, người

đang ngăn trước mặt ngươi là nữ nhân của ta!!!"

Trong lòng Quân Mẫn Tâm cảm thấy hồi hộp, bên ngoài thì tức giận nhưng

trong lòng lại sản sinh từng dây tơ ngọt ngào. Trần Tịch không phải là

người giỏi diễn đạt tình cảm, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn không

chút cố kỵ thẳng thắn tuyên bố nàng chỉ thuộc về một mình hắn trước mặt

người ngoài.

Cơ Linh ở đằng sau không cho là đúng, cười nhạo một tiếng, giọng điệu

mỉa mai: "Nữ nhân của ngươi?? Ngươi là ai, ngươi là Tô Cát Vương à???"

Trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu gả cho Tô Cát Vương chính là một vết sẹo

trong lòng Trần Tịch. Mà Cơ Linh, khuôn mặt quyến rũ như hồ ly, tâm địa

như rắn rết lại biết chắc điểm yếu của hắn, vì vậy liền hung hăng đâm

một đao vào chỗ đau của hắn.

Thấy đôi mắt Trần Tịch đỏ lên, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ, Quân Mẫn

Tâm vội quát, bảo họ ngưng lại, nói: "Trần Tịch, thu hồi tính khí nóng

nảy lại, nơi này không phải Tĩnh quốc!!! Trước kia chàng trầm ổn có

thừa, hôm nay ăn phải hoả dược sao?!"

Trần Tịch bị Quân Mẫn Tâm quát liền sửng sốt. Giống như bị dội nước lên

đầu, lửa giận vô danh trong mắt từ từ tiêu tán, thay vào đó là sự mê man và chua xót khổ sở, còn có xen lẫn thất vọng. Hắn nghiêng đầu qua chỗ

khác nhìn xuống mặt đất không nói gì… Bởi vì chuyện trong kiếp trước nên kiếp này Quân Mẫn Tâm hầu như chẳng bao giờ nổi giận với Trần Tịch, chỉ muốn làm thế nào để hắn có thể sống tốt hơn nữa, vui vẻ hơn nữa. Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên nàng trừng mắt với hắn lại là vì một nam nhân

khác.

Nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của Trần Tịch, trong lòng Quân Mẫn Tâm tràn đầy đau lòng và hối hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!