Vào thu, chẳng mấy chốc Quân Mẫn Tâm tới Tây Vực đã được một năm.
Mùa này chính là mùa thu hoạch quả bồ đào, Quân Mẫn Tâm nghe nói khi
Trần Tịch còn nhỏ đã từng theo mẹ học được cách chưng cất rượu bồ đào
thơm ngọt và tinh khiết nên cũng muốn theo học một chút, tự tay cất vài
hũ rượu. Ngày hôm đó thời tiết vừa đẹp, Quân Mẫn Tâm mang theo một nhóm
ảnh vệ và thị nữ đi tới vườn bồ đào lớn nhất ở ngoại thành, bắt đầu hái
bồ đào.
Vườn bồ đào này chính là sản nghiệp dưới tay Tam Vương tử A Bố, lúc này
hắn đã chờ ở ngoại thành từ sớm, tự mình dạy Quân Mẫn Tâm cách phân biệt bồ đào tốt xấu. Nói thật, khi Quân Mẫn Tâm ở một chỗ cùng vị Vương tử
này luôn có cảm giác không được thoải mái, vừa nhìn thấy đôi mắt màu
xanh u buồn hèn yếu kia, dường như nàng thấy được kiếp trước hèn mọn của mình… Một loại cảm giác khó nói thành lời.
Thời tiết có chút nóng bức. Quân Mẫn Tâmvén ống tay áo hẹp thêu hoa lên
tận cùi chỏ, hai búi tóc to dài được quấn lên trên đỉnh đầu, xách một
giỏ bồ đào mới hái, trong suốt như hồng mã não* cho Nô Y, thuận đường
hỏi Mộc Cẩn:
"A Tịch đâu, sao vẫn chưa tới?"
Mộc Cẩn phe phẩy cây quạt, giúp Quân Mẫn Tâm lau mồ hôi hột trên cằm,
nói: "Nghe nói có một đầy tớ chạy trốn, Trần công tử đang truy đuổi, e
rằng sẽ tới trễ một chút!"
Quân Mẫn Tâm gật đầu, tiện tay lấy một chùm bồ đào, lột vỏ ăn. Sắc đỏ
của quả bồ đào tôn lên đầu ngón tay mảnh khảnh, oánh nhuận như Dương Chi bạch ngọc*, A Bố nhìn có chút mất hồn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Quân Mẫn Tâm thả chùm bồ đào vào lại trong giỏ, lau miệng nói: "A Bố Điện hạ thật tài giỏi, nắm trong
tay vườn bồ đào lớn như vậy. Chỉ nhìn những chùm bồ đào này thôi cũng
thật khiến người khác hưng phấn!"
A Bố thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Trường Phong Công chúa quá khen!
Từ nhỏ thân thể ta không bằng các ca ca, không thể ra chiến trường, cũng không thể bắt tù binh làm đầy tớ, đám thuộc hạ thì cứ như hoà thượng
trong một gánh xiếc lớn, còn phải dựa vào đại ca ban thưởng…"
Dừng một chút, hắn khổ sở cười một tiếng: "Ta rất vô dụng phải không? Ta biết, tất cả mọi người đều coi thường ta, đại ca rất chăm sóc ta, nhưng lúc huynh ấy chết, ngay cả dũng khí phản kháng ta cũng không có, cứ như vậy mà quy hàng nhị ca. Từ đó tất cả mọi người không ai nói chuyện với
ta nữa. Nhưng Công chúa người, không những nói chuyện phiếm với ta, còn
có thể cười với ta…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!