Chương 39: Ngoại truyện: Lạc Trường An

Nhân Đức, năm thứ sáu ngày hai mươi tám tháng mười hai, bão tuyết. Có người nói rằng Cửu

Vương Gia của Đại Khương kết bè kết phái, lòng lang dạ thú, đố kị với

vua, bị Cừu Tướng quân áp giải hồi kinh theo mệnh lệnh. Cửu Vương Gia

dong binh ngược lại, yếu không địch lại mạnh nên bị đánh bại, lui về Lạc Hà cốc. Tĩnh Vương Quân Tuyết Lâu hận hắn năm đó bắn chết thân nữ của

mình, lệnh Đại Tướng quân Quân Nhàn đánh phá ngoài cốc. Hai quân Tĩnh

Khương ở hai mặt đánh gọng kìm, Cửu Vương Gia hai mặt thụ địch, doanh*

hạ tướng sĩ chết mười phần. (Doanh: Cứ 500 quân gọi là một doanh – Theo

Thiều Chửu.)

Vương Gia làm chó cùng rứt giậu*, mất hết hy vọng,

mất hết người thân, bị vây giết tới mép vách núi đen, ngửa mặt lên trời

cười to mấy tiếng sau đó rơi xuống vách núi bỏ mạng, năm ấy Vương Gia

gần hai mươi tư tuổi. Trong ngực chỉ ôm một thanh tỳ bà đỏ như máu ! Ô

hô thương thay! - 《Khương sử

- Cửu Vương Gia chi loạn》( Chó cùng rứt

giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều

xằng bậy.)

Màu sắc của thanh tỳ bà trong ngực khiến người khác nhìn thấy mà hoảng. Giống ba năm trước, máu tươi thấm ướt giá y của nàng…

Ta nói ta thích nghe nàng gảy tỳ bà, khúc đẹp, người càng đẹp hơn. Nàng

luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt ta, nghe ta nói vậy, nàng vô ý thức đưa tay che mặt, dường như muốn xua đi một mảnh đỏ bừng mỏng manh

kia, đôi mắt như giọt mực ánh lên từng vòng từng vòng sóng gợn, mênh

mông, dịu dàng.

"Như thế nào?" Nàng lấy dũng khí phô ra thanh tỳ

bà quý giá nhất của mình, sau đó liền rời tầm mắt, chỉ thỉnh thoảng dùng khoé mắt liếc ta.

"Xúc mục kinh tâm, chất lượng không tệ." Ta thờ ơ liếc một cái, vẻ mặt kêu ngạo. (Xúc mục kinh tâm: Nhìn thấy mà hoảng.)

Dường như nàng cảm nhận được giọng điệu lành lạnh của ta, thanh âm vốn đã nhỏ càng trở nên yếu ớt, giống như vừa chạm vào liền vỡ vụn. Nàng đỏ mặt

mất tự nhiên nói: "Đúng vậy, màu sắc đỏ thẫm như máu, thật giống chim

quyên gáy máu* cuối mùa xuân." (Có câu thơ nói về chim quyên như này ạ: thương cho con cuốc giữa trời,

dẫu kêu ra máu có người nào nghe.)

Chim quyên… Đúng rồi, năm ấy khi nàng ngã xuống sau mũi tên của ta thì cũng

là lúc chim quyên cất tiếng than ngày xuân. Tử Quy Tử Quy*, nhiều tiếng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!