Một cuộc âm mưu bất ngờ xảy ra khiến Quân Mẫn Tâm mất đi trượng phu ngay trong đêm tân hôn, trở thành một tiểu quả phụ danh xứng kỳ thực.
Chuyện tình đã qua một tháng nhưng Quân Mẫn Tâm không có một ngày an
tâm, chờ đến khi địa vị của Tô Cát Mục Lặc hoàn toàn vững chắc, e rằng
nàng không thể dùng Tĩnh quốc để kiềm chế hắn nữa. Dù sao thì nước xa
cũng không cứu được lửa gần.
Nhưng điều chân chính khiến Quân Mẫn Tâm ăn không ngon ngủ không yên
chính là phong tục quỷ dị "Em trai lấy vợ của anh trai, con trai lấy vợ
của cha"* của Tây Vực! Muốn nàng tái giá với kẻ giết huynh soán vị, độc
như rắn rết như Mục Lặc thì nàng thà chết còn hơn! (Câu đấy đây ạ ,
trong convert là "đệ tục huynh tẩu, tử kế phụ thê", mình k biết
edit như nào cho cổ đại mà vẫn hay nên edit như vậy)
Vì trốn tránh số mạng nực cười này, Quân Mẫn Tâm tuyên bố với các quan
lại quý tộc rằng: Bản thân vì trượng phu thủ tiết ba năm, nếu Mục Lặc
muốn tái giá cũng phải ba năm sau mới nói tiếp được. Không ngờ ý kiến
này lại được đa số người ủng hộ.
Tô Cát Mục Lặc ngược lại là một bộ dáng không sao cả, cười như không
cười nói với nàng: "Ta cũng muốn xem xem ngươi có thể giở trò gì!"
Trần Tịch không đành lòng nhìn Quân Mẫn Tâm tâm sự nặng nề, thần sắc
giống như chim sợ cành cong, từng âm thầm nói với nàng: "Mẫn Nhi, ta đưa nàng đi, chạy trốn tới một nơi không ai có thể tìm thấy, dù sao cũng dễ chịu hơn nàng ở chỗ này chịu khổ…"
Quân Mẫn Tâm chỉ cười: Bọn họ đều là người có khát vọng, sao có thể thật sự buông bỏ tam thiên hồng trần. (Chỗ này là chị nghĩ trong đầu, chứ k
phải nói với Trần Tịch như vậy)
Thật ra thì không phải không biết, không phải không hiểu, chỉ là… Không cam lòng.
Trần Tịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đôi mắt nhiễm bóng đêm thâm
trầm: "Ta cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Chuyện gì cũng không làm
được, cái gì cũng…"
Đáp lại hắn là một bàn tay nhỏ bé lặng lẽ nắm chặt bàn tay lộ rõ những
khớp xương của hắn. Trần Tịch ngẩn ra, ngay sau đó trở tay nắm chặt tay
nàng trong lòng bàn tay mình, mười ngón tay nắm chặt.
Hai người lẳng lặng ngồi, câu được câu không nhẹ giọng nói chuyện. Đến
khi trăng lên đến đỉnh đầu, Quân Mẫn Tâm không thể không trở về tẩm cung nếu không sẽ làm cho người khác sinh nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!