Chương 37: Mục Lặc soán ngôi

Tô Cát Vương cưới Trường Phong Công chúa của Trung Nguyên khiến cả quốc

gia rộng lớn được thành lập trên vùng ốc đảo trong hoang mạc cùng vui

mừng chào đón. Trong Vương cung, các vương công đại thần và các binh

lính lại càng không biết kiềm chế mà đắm chìm trong tửu sắc, không ai

ngờ rằng một cuộc âm mưu soán vị đang lặng lẽ bắt đầu trong đêm tối.

"Đại Vương, đừng…" Quân Mẫn Tâm tránh né Tô Cát Vương cầu hoan, bản năng

không cách nào tiếp nhận sự vuốt ve của hắn. Lòng nàng đã thuộc về nam

nhân duy nhất khác: Áo võ sĩ màu trắng, mái tóc dài như tảo đen, đôi mắt dịu dàng sâu sắc màu xanh lam gợi ra từng gợn sóng lăn tăn…

Kiếp trước và kiếp này, nàng mặc lên giá y hai lần nhưng không lần nào gả

đúng người. Số mạng sao mà buồn cười xiết bao, bi ai xiết bao!!

Đôi môi nóng bỏng của Tô Cát Vương kéo nàng trở lại từ trong suy nghĩ mông

lung của mình, nam nhân hơi có men say bất mãn lầm bầm nói: "Chẳng lẽ

Công chúa lại "tới hồng"? Vì sao vẫn không muốn…"

Quân Mẫn Tâm bị đặt trên giường, liều mạng kéo lại vạt áo đang bị nam nhân kéo ra nhưng chỉ phí công vô ích. Nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc lên

tiếng khẩn cầu: "Đại Vương, Bản cung thật sự mệt mỏi, hôm khác đi!!"

Nam nhân bị cảm giác say và dục niệm làm cho choáng váng đầu óc thì làm sao mà lo nghĩ được nhiều như vậy?? Tô Cát Vương gia tăng hơi sức, dùng cả

chân lẫn tay đè nàng dưới người mình, khuy áo bị cởi lộ ra đầu vai bóng

loáng mượt mà trơn nhẵn và bộ ngực sữa lung linh… Cảm giác nhục nhã và

vô lực chưa từng có ập vào lòng nàng, đầu óc Quân Mẫn Tâm choáng váng,

khuôn mặt ửng đỏ ướt át.

Trời ơi!! Nàng thật muốn chết cho rồi!!

Đang lúc đau thương căm giận ùa đến cùng một lúc thì thấy Tô Cát Vương chậm

chạp dừng lại động tác. Quân Mẫn Tâm nghi ngờ mở mắt ra nhìn thì thấy Tô Cát Vương đang ra sức lắc đầu, đôi mắt màu xanh lục ngày càng trở nên

rời rạc, thân thể càng lúc càng nặng, cuối cùng ông ta hoàn toàn vô lực

đè trên người Quân Mẫn Tâm, sắc mặt rõ ràng có vấn đề.

"Tại sao ta… Đau đầu quá." Cả người Tô Cát Vương không còn hơi sức, lẩm bẩm rên rỉ.

Quân Mẫn Tâm nhân cơ hội thoát ra, nói: "Ta rót cho Đại Vương ly trà giải

rượu!" Dứt lời nàng vội vàng dùng sức dịch chuyển thân thể nặng nề của

nam nhân, cài khuy chỉnh lại quần áo, đến án kỷ lấy nước trà.

Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng thị nữ thét chói tai, là Nô Y và A Cát Khả Khả!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!