Vào tối ngày thứ tư kể từ khi tiến vào sa mạc thì xảy ra một sự kiện nhỏ.
Ngoài lều gió thổi "vù vù" vang dội, Quân Mẫn Tâm cởi áo choàng và trung y,
chỉ mặc áo trong đơn bạc màu trắng ngồi trên giường êm, mười ngón tay
điều chỉnh dây đàn tỳ bà. Theo quy củ, sau khi tới Vương cung của Tô Cát Vương nàng phải biểu diễn tài nghệ trước mặt mọi người, thứ nhất là để
thể hiện văn hoá bác đại tinh thâm của Trung Nguyên, thứ hai là đại biểu uy nghi của hoàng thất.
Đêm qua nàng thả những cung nữ và nghệ nhân hồi môn nên toàn bộ chuyện biểu diễn này đều rơi vào người nàng.
Nàng đang chỉnh dây đàn thì thấy Trần Tịch khom người đi vào, ánh mắt phức tạp nói: "Mẫn Nhi, Tô Cát Vương tới."
Tô Cát Vương? Quân Mẫn Tâm dừng lại, thầm nghĩ: Trời đã tối, lúc này hắn
ta không ngây ngốc ở lều trại của mình mà chạy tới đây để làm gì? Chẳng
lẽ…
Trong lòng Quân Mẫn Tâm lộp bộp một tiếng, cho dù nàng không
hiểu gì thì cũng biết đêm khuya một nam nhân tới lều trại của nữ nhân là để làm gì. Huống chi nàng còn là "Trường Phong Công chúa" do đích thân
Hoàng đế ngự phong, là Vương hậu tương lai của Tô Cát Vương!
Quả
nhiên, sau khi Tô Cát Vương tiến vào, đầu tiên là lấy lòng hàn huyên mấy câu với Quân Mẫn Tâm, tiếp đó vung tay với Trần Tịch, Mộc Cẩn và Tiểu
Cửu đang đứng ở cửa, ra lệnh:
"Các ngươi lui hết ra đi, không ai được tới quấy rầy ta và Công chúa!"
Trần Tịch đứng thẳng không nhúc nhích, bóng tối âm u hắt lên gương mặt khiến vẻ mặt hắn trở nên mơ hồ, Quân Mẫn Tâm chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt và hai nắm đấm nổi đầy gân xanh của hắn. Mộc Cẩn và Tiểu Cửu liếc
mắt nhìn nhau, đứng im không nhúc nhích.
Dường như Tô Cát Vương
không thể chờ đợi thêm được nữa, thấy không ai nghe theo mệnh lệnh, hắn
liền quay đầu nghi hoặc nói: "Công chúa, thuộc hạ của nàng không hiểu
những gì ta nói ư?"
Quân Mẫn Tâm khẩn trương nắm chặt tỳ bà, lòng bàn tay bị dây tỳ bà siết đau. Lát sau, nàng chậm rãi buông tay, đặt tỳ bà xuống, cố gắng nở nụ cười, ra vẻ thoải mái nói:
"A Tịch, Mộc Cẩn, Tiểu Cửu, các ngươi lui ra đi, ta trò chuyện cùng Đại Vương."
Giờ khắc này sớm muộn gì cũng phải tới, không phải nàng đã sớm nghĩ thông
suốt rồi sao? ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ Nhưng tại sao khi giờ phút này thật
sự đến nàng lại cảm thấy đau xót và không cam lòng?
Trần Tịch nâng mắt nhìn nàng, trong mắt như lắng đọng ngàn năm đau thương, ẩn nhẫn như vậy, bi thương như vậy,…
Quân Mẫn Tâm nhỏ giọng nói: "Tin tưởng ta!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!