Chương 30: Giết lầm

Quân Mẫn Tâm thấy Trần Tịch thì căng thẳng trong lòng lập tức buông lỏng, cuối cùng không

chống đỡ được thân thể mệt mỏi do độc Thiên Trúc giày vò, bỗng trước mắt tối sầm, té xỉu.

Tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong phủ đệ của tiểu thúc và Trần Tịch, ánh nến chiếu xuống bên giường. Nam nhân trẻ tuổi có mái tóc dài màu bạc và nam nhân tóc đen có đôi mắt tím tuấn mỹ phân ra

nhẹ nắm hai tay Quân Mẫn Tâm, vẻ mặt ngưng trọng nghiên cứu gì đó.

Trần Tịch đứng nghiêng đầu ở một bên, đúng lúc đối diện với tầm mắt đầy

sương mù của Quân Mẫn Tâm. Hắn kinh hỉ nói: "Vương Gia, sư phụ, Mẫn Nhi

tỉnh!!"

"Cháu gái nhỏ, con như nào rồi?" Quân Nhàn sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói có chút khàn khàn mệt mỏi.

Quân Mẫn Tâm cảm thấy trước mắt là một mảnh sương mù mờ mịt, mặc dù rất cố

gắng mở mắt nhưng chỉ thấy trước mặt có bóng người quen thuộc đang đung

đưa, mơ hồ nhìn không rõ lắm. Nàng nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, bình

tĩnh yếu ớt nói: "Vì sao mắt con nhìn không rõ?"

Sau đó nàng

thoải mái cười một tiếng: "Phụ thân và tiểu thúc không bị thương chứ?

Con biết tiểu thúc phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể bị giết dễ dàng…

Không có việc gì thì tốt."

"Độc đã xâm nhập vào gan con, đôi mắt

bị ảnh hưởng nhẹ, chờ tìm được thuốc giải sẽ tốt lên." Tĩnh Vương dịu

dàng vuốt ve gương mặt gầy đi không ít của nàng, trong giọng nói xen lẫn đau lòng và áy náy hiếm thấy:

"Tiểu thúc con tìm thế thân chịu

khổ thay, lúc này mới có cơ hội thoát thân liên lạc tinh binh cần vương. Trên đường về ngẫu nhiên gặp được A Tịch, hắn báo cáo tình huống trong

cung cho Tiểu Nhàn, lúc này Tiểu Nhàn mới phái người cứu ta ra. Tuỳ

Phong bên kia cũng đều do A Tịch cả đêm đưa tin. Hiện tại bảy vạn quân

sĩ Mạc Bắc và nhân mã của cô phụ con đều đã trú đóng bên ngoài cung, giờ tý công thành, đoạt lại Tĩnh cung."

Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng gật

đầu, thấy trong góc thoáng hiện bóng người quen

thuộc trầm mặc đứng cách vài bước đang cố gắng nghiêng thân thể về phía

trước, dường như muốn đến gần nàng một chút, gần hơn một chút…

Cảm giác chua sót không biết từ đâu ập đến trong lòng Quân Mẫn Tâm. Nàng

vươn một cánh tay về phía hắn, cười nói: "Lần này A Tịch chính là đại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!