Thân thể Khương
Hoàng ngày càng suy yếu, đã là gần đất xa trời. Sau khi Tĩnh Vương thuật chức xong, ngày hôm sau liền dẫn nữ nhi trở về Tĩnh quốc.
Khi đi ngang qua Lạc Hà cốc, Quân Mẫn Tâm ra lệnh cho xe ngựa dừng lại nghỉ
ngơi. Thừa dịp mọi người nổi lửa kiếm gì đó để ăn, một mình nàng đi tới
sườn đồi bên cạnh Lạc Hà cốc, ngẩn người nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.
Ánh mặt trời thu đông mỏng manh rơi xuống mang theo hơi thở lạnh lẽo. Quân
Mẫn Tâm xoã mái tóc đen ngồi trên đống cỏ khô héo, hai tay vô thức che
ngực… Nàng vẫn nhớ rõ đó là một ngày xuân muôn hồng nghìn tía, ánh nắng
tươi sáng, nàng sẽ không bao giờ quên đã từng có một cô nương ngu ngốc
chết ở nơi này. Vào ngày nàng xuất giá, bị vị hôn phu dùng một mũi tên
bắn xuyên trái tim, chết thê thảm tuyệt vọng tại đây.
Thỉnh
thoảng có vài cánh chim cô độc bay qua trên bầu trời phát ra âm thanh
gào thét phía xa xa. Không biết đã ngây người bao lâu, sau lưng truyền
tới tiếng bước chân nhỏ và trầm ổn, sau đó giọng nói của Trần Tịch
truyền tới theo gió:
"Mẫn Nhi, nên ăn chút gì."
Quân Mẫn
Tâm ngã xuống phía sau, đầu gối lên hai cánh tay nằm ở trên cỏ, mái tóc
đen nhánh như mẫu đơn màu đen nở rộ trên đám cỏ khô. Nàng nâng đôi mắt
đen như mực ngơ ngác nhìn bầu trời, hồi lâu mới nói: "A Tịch, đào cho
muội một cái hố."
Dường như Trần Tịch bị câu nói không rõ đầu đuôi của nàng doạ cho sợ hết hồn, dở khóc dở cười nói: "Muội đào hố làm gì?"
Quân Mẫn Tâm cười nhạt không đáp lại. Trần Tịch nhìn quanh bốn phía một
vòng, tìm được một nơi khuất gió dưới tảng đá liền rút đoản kiếm tuỳ
thân ngoan ngoãn đào hố. Chỉ chốc lát sau, một cái hố cạn không lớn
không nhỏ được tạo thành.
Trần Tịch tra kiếm vào vỏ, vỗ tay một cái nói: "Đào xong rồi! Mẫn Nhi, muội muốn chơi cái gì? Ca chơi với muội."
Quân Mẫn Tâm ngồi dậy, dùng cả tay lẫn chân bò đến nhìn cái hố đằng trước.
Khoé miệng nàng vẫn chứa đựng nụ cười hư vô, lạnh nhạt như một luồng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!