"Tướng quân trở lại! Mau mở cổng thành."
Trong tiếng "ken két" nặng nề, cổng thành Tĩnh quốc từ từ mở ra. Hai con tuấn mã một đen một trắng phi nhanh qua, vó ngựa cuồng loạn đạp tung hàng
nghìn cánh hoa rơi, nghiền nát chúng dưới mặt đất đầy bùn.
Trời
tờ mờ sáng, gió mang theo hơi lạnh, buổi lâm triều vừa mới bắt đầu. Tĩnh Vương một thân Vương bào màu tím đứng thẳng dẫn theo văn võ bá quan tự
mình hạ điện nghênh đón tướng quân trẻ tuổi trở về sau trận chiến.
Áo bào tung bay nhiễm bụi đất cùng hơi thở mệt mỏi vì hành quân, phần đầu
lông mày không xua được tang thương nhàn nhạt. Quân Nhàn và Trần Tịch
đồng thời tung người xuống ngựa, quỳ gối dưới đất. Toàn thân Quân Nhàn
mặc bạch giáp hồng bào ôm quyền, trầm giọng nói:
"Thần đệ ra mắt Vương huynh, Ngô Vương thiên tuế!!"
Tĩnh Vương tiến lên trước một bước tự tay đỡ hai người dậy, trong đôi mắt
lóe lên nét mừng rỡ: "Miễn lễ, đứng lên đi." Hồi lâu, Tĩnh Vương mới dời tầm mắt qua thiếu niên có mái tóc xoăn và đôi mắt xanh lam đang đứng
một bên, quan sát cười nói: "A Tịch cao lớn hơn không ít, càng lớn càng
trầm ổn."
Nội dung của buổi lâm triều đơn giản là bàn về việc
Quân Nhàn đánh thắng trận, Trần Tịch thăng quan tiến chức, khao thưởng
tam quân… Tâm tình Tĩnh Vương rất tốt, nhất nhất đều theo bọn họ. Khi hạ triều, Tĩnh Vương giữ tướng quân Quân Nhàn và Trần Tịch ở lại, chuẩn bị chút điểm tâm tại thiện phòng, đích thân chiêu đãi thân đệ và Trần
Tịch.
Khoé miệng Tĩnh Vương khẽ nhếch, nhưng ánh mắt có chút mơ
hồ. Quân Nhàn hấp tấp gẩy vài miếng cơm, liếc Tĩnh Vương nói: "Ca ca,
huynh có chuyện muốn nói với đệ?"
Tĩnh Vương dần dần bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, bất đắc dĩ cười nói: "Thật là không có việc gì có thể
giấu được đệ. Nhìn đệ phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về nên ta muốn đợi
đệ nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới nói việc này, nhưng hiện tại cũng không giấu diếm được rồi."
Ông than nhẹ một tiếng, tròng mắt màu tím sẫm
tràn ngập ưu sầu hiếm thấy: "Đêm qua nhận được bồ câu đưa thư của Tần
Tùy Phong, nói Mẫn Nhi xảy ra chuyện ở Lệ quận."
Chiếc đũa đang
gắp thức ăn trong tay Trần Tịch run lên, thức ăn còn chưa kịp nuốt xuống đã kinh ngạc nhìn Tĩnh Vương, giống như không tin tưởng vào tin dữ mình vừa nghe được. Quân Nhàn cũng kinh ngạc, hắn phục hồi lại tinh thần,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!