Mùa đông hữu kinh
vô hiểm vội vàng qua đi, Tĩnh Vương suy nghĩ về chuyện Lệ quận ở bên
kia. Thái Thú Lệ quận đứng giữa nuốt tiền riêng, hàng năm đều nuốt một
nửa phần thuế, nếu cứ thế mãi sớm hay muộn Tĩnh quốc cũng sẽ suy bại
trên tay những con mọt này.
Ngày hôm đó,
Tĩnh Vương bí mật triệu kiến phu thê Tần Tùy Phong, Lạc Ly. Lư hương toả khói xanh lượn lờ, trong phòng thoang thoảng hương thơm long tiên
hương, Tĩnh Vương một thân áo bào tím ngồi trên chiếu, mang kim quan,
mặt mũi như ngọc.
Nhẹ vuốt áo dài lưu vân, ông gật đầu cười nói: "Trà búp đầu xuân non mềm, muội phu nếm thử một chút?"
Tần Tùy Phong nâng ly trà men sứ có hoa văn tinh xảo lên khẽ nhấp một ngụm, nhướng mày nói: "Cam lạnh thơm ngát, cũng có một chút tư vị Giang Nam,
trà ngon!"
Tĩnh Vương cười cười, tròng mắt màu tím yêu mị không
khỏi dâng lên những gợn sóng nhợt nhạt: "Tiểu đệ Quân Nhàn với Mẫn Nhi
đi Mai viên lấy tuyết trên nhụy hoa, sau đó dùng nước sôi trần lá trà
mới được tiến cống này ba lần, lọc bỏ cặn bã khí đục, mới được một bình
nhỏ này."
Nghe vậy, Lạc Ly ngồi một bên cắn cắn mép chén bật cười tinh tế, chân mày hơi nhíu dùng khẩu khí vô cùng chắc chắn nói: "Đây là trà quý, trải qua nhiều công đoạn mới thành, người bình thường không
thể uống. Vậy thì nhất định đại ca có chuyện muốn phó thác!"
"Vẫn là Ly muội thông minh." Tĩnh
Vương bị vạch trần mưu kế cũng không lúng túng, chỉ nghiêng đầu cười
nhạt: "Thái Thú Lệ quận tự mình khấu trừ một nửa tiền thuế vẫn không thể tra ra rõ ràng. Chuyện này vốn nên được giải quyết vào năm ngoái, nhưng bất đắc dĩ vì Khương Hoàng thị sát nên bị trì hoãn, hiện cũng không thể kéo dài thêm nữa, cần phái người tra rõ ràng mọi chuyện."
Tròng
mắt Tĩnh Vương khẽ chuyển, nói ra tính toán của mình: "Muội phu văn võ
song toàn, lại là người trong nhà, dõi mắt cả triều đình không ai khiến
ta yên tâm hơn đệ."
Tần Tùy Phong một miệng nước trà suýt phun ra ngoài, vội vàng chắp tay nói: "Đừng, đừng, đừng! Đại ca có chuyện cứ
phân phó, đừng tâng bốc đệ! Tần Tùy Phong ngông cuồng thành thói, nhưng ở trước mặt đại ca vẫn hiểu được bản thân mình có bao nhiêu phân lượng."
Lạc Ly cười đến mặt mày cong cong, trâm cài đơn giản khẽ rung nhẹ, ngón tay chọc chọc ngực phu quân mình cười khanh khách nói: "Đồ ngốc! Ta biết
ngay đại ca không có nước trà miễn phí, chàng uống nha, liền chuẩn bị
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!