Chương 11: Vân Hoàn chết

Tĩnh Vương ngước đôi

mắt màu tím đậm từ trên bàn lên, ngón tay bạch ngọc cầm bút son khẽ

dừng, hỏi thiếu nữ đầu chải hai búi tóc trước mặt: "Nghe nói nha đầu Vân Hoàn kia không còn dùng được nữa, con định đổi nàng ta?"

Quân

Mẫn Tâm đứng yên trước bàn, vén tay áo mài mực, nói: "Nghe nói nàng ta

và Vương Phó thống lĩnh lén lút qua lại với nhau. Vân Hoàn là người mang từ nhà mẹ tới của mẫu thân, coi như là tâm phúc của người, nhưng nếu

thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ ảnh hưởng không tốt."

Nghe vậy,

Tĩnh Vương ngước mắt nhìn thẳng Mẫn Tâm, biết nàng nhất định là đoán

được cái gì, liền ôn hòa cười một tiếng: "Phải xử trí như nào?"

"Tuổi của Vân Hoàn không còn nhỏ, Mẫn Nhi nghĩ nên tìm phu gia cho nàng, kính xin phụ thân chỉ hôn."

"Ừ, đưa ra ngoài cung là thượng sách. Mẫn Nhi chắc có chủ tính rồi, tính đưa nàng cho nhà ai?"

Quân Mẫn Tâm nghĩ thầm, hôm đó Vương Thủ Đức không coi ai ra gì đi từ trong

tẩm điện mẫu thân ra, hơn nữa, kiếp trước năm nàng mười bốn tuổi là lúc

xảy ra sự kiện mẫu thân bắt tay với quân phản loạn Vương Thủ Đức tạo

phản bức vua thoái vị, một từ làm người ta rợn tóc gáy chợt lóe lên

trong đầu nàng – thông dâm!

Tay mài mực dừng lại, nàng yên lặng

hồi lâu, kiên quyết nói: "Nữ nhi bạo gan, thỉnh mang Đại cung nữ Vân

Hoàn cho Phó thống lĩnh cấm quân Vương Thủ Đức đại nhân làm thê!"

Vương Thủ Đức?!

Tĩnh Vương sửng sốt, bút son trong tay run lên tạo thành một vệt máu đỏ tươi trên văn thư lụa gấm, giống như một vết thương vặn vẹo..........

Trong Sương Mai điện thanh u lịch sự tao nhã, lò dâng hương, thụy não tiêu

thú vàng, chính là dùng long tiên hương thượng hạng. Tĩnh Công chúa Quân Mẫn Tâm một thân y phục mẫu đơn trắng, thoải mái dựa vào giường thêu

bướm nhỏ mềm mại, giống như làn gió phất qua hoa sen nổi trên mặt nước

xanh biếc, điềm tĩnh ôn nhu, trong trẻo thoải mái.

Vân Hoàn cách một trượng quỳ gối xoắn tay áo, cúi thấp đầu liên tục nhìn thiếu nữ mỹ lệ trên giường, thần sắc thấp thỏm.

Quân Mẫn Tâm đưa ra bàn tay trắng nõn như củ hành được lột vỏ, chỉ vào cái ghế nhỏ có thêu hoa nói: "Ngồi đi."

"Nô tỳ không dám!" Phản ứng đúng như trong dự liệu.

Quân Mẫn Tâm cười khẽ, thêm một chút hương vào trong lò nhỏ trên bàn, nhẹ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!